Chương 44: Liên hôn

Ánh trăng xuyên qua lớp màn mỏng chiếu xuống.

Cố Uyên tắm rửa xong, nằm nghiêng trên chiếc giường còn lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng theo bản năng.

Chu Trì Ngư nằm ở giường đối diện, thuốc truyền chảy qua ống truyền dịch trong suốt, nhỏ từng giọt vào cánh tay gầy gò của cậu. Cố Uyên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Chu Trì Ngư, ánh mắt đầy sự cẩn trọng.

Từ nhỏ đến giờ, hắn vốn dĩ đã không biết cách xử lý cảm xúc của chính mình.

Gợi ý của trí tuệ nhân tạo không trùng khớp với suy nghĩ của hắn.

Hiện tại, hắn không có cách giải quyết nào tốt hơn, điều duy nhất có thể làm là ở bên cạnh Chu Trì Ngư.

Bản tính con người vốn ích kỷ.

Hắn cũng vậy, rất ích kỷ.

Hắn không cam tâm.

Hắn không muốn có một ngày tận mắt chứng kiến Chu Trì Ngư yêu người khác, rồi hoàn toàn rời khỏi thế giới của hắn.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chu Trì Ngư sẽ thân thiết, tình cảm với người khác, bản thân bị đẩy xuống hàng thứ hai, thứ ba, hay thậm chí chẳng có vị trí gì, là trong lòng hắn lại trào lên cảm giác ghen tỵ mãnh liệt như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim.

Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vọng lại tiếng sóng biển cuộn trào.

Cố Uyên nắm lấy cổ tay đang lộ ra ngoài chăn của Chu Trì Ngư, nhẹ nhàng kê đầu lên gối bên cạnh cậu.

Hôm sau, ông Cố đích thân ra mặt đưa Chu Trì Ngư về nhà.

Trên chiếc máy bay riêng, Chu Trì Ngư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa tưởng tượng ra đủ món ăn ngon.

Sau chuyện vừa rồi, cậu hoàn toàn thông suốt.

Tương lai hay những tai nạn bất ngờ có thể đến bất cứ lúc nào. Cậu chưa đến 18 tuổi, nghĩ đến cái chết thật quá mệt mỏi.

Cậu còn nhiều món ngon chưa được ăn, còn nhiều nơi hay ho chưa được khám phá.

"Anh à."

Đôi mắt Chu Trì Ngư sáng lấp lánh: "Tranh thủ lúc rảnh, mình đi núi Phú Sĩ chơi đi."

"Được." Cố Uyên đưa tay vuốt lại mái tóc xoăn lộn xộn của cậu, dịu dàng nhắc: "Canh này đậm vị lắm, uống từ từ thôi."

Chu Trì Ngư cầm chén canh lên, uống cạn sạch canh sườn hầm nhừ trong một hơi, trên mặt đầy vẻ hài lòng: "Ngon thật đó!"

"Ài..."

Ông Cố ngồi đối diện lặng lẽ quan sát hai đứa trẻ, khẽ thở dài.

Chu Trì Ngư hút hai ngụm nước trái cây, nhẹ giọng hỏi: "Ông ơi, ông thấy không khỏe sao?"

"Không sao." Giọng ông Cố mang theo vẻ thương xót: "Tiểu Ngư à, lần sau đừng đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa, tim ông thật sự không chịu nổi bị dọa sợ đâu."

Nghe nói Chu Trì Ngư suýt nữa mất mạng, bệnh huyết áp cao của ông vốn đã lâu không tái phát thì hôm qua đột ngột tăng, phải uống rất nhiều thuốc mới tạm thời kiểm soát được.

Chu Trì Ngư biết mình sai, cúi đầu như con rùa nhỏ rụt cổ: "Con xin lỗi, ông ơi."

Cố Uyên giơ tay xoa đầu Chu Trì Ngư, ánh mắt dịu dàng: "Ông à, lần sau con sẽ chăm sóc tiểu Ngư thật tốt."

Chu Trì Ngư lén lút liếc Cố Uyên một cái rồi dứt khoát chui đầu vào lòng hắn, chỉ dám trộm liếc nhìn ông Cố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!