Gió biển lạnh buốt liên tục lùa vào trong hang đá, Chu Trì Ngư lúc này đang sắp xếp lại album ảnh thì bị gió lốc quật tới mức đứng không vững.
Cậu dùng tay che trán, nhìn ra bên ngoài cửa hang thì phát hiện ánh sáng nơi cửa càng lúc càng mờ, cả bầu trời dường như sắp bị sóng biển nuốt chửng.
Điện thoại trong ba lô rung lên, cậu núp trong hang, nghe tiếng gió rít gào rồi bắt máy cuộc gọi từ Ô Thần.
"Tiểu Ngư! Cuối cùng cũng nghe máy rồi!"
"Thủy triều đang lên! Mau ra cửa hang chờ bọn tôi đến cứu!"
Nghe thấy hai chữ "thủy triều", Chu Trì Ngư lập tức rảo bước chạy ra cửa hang. Quả nhiên, nước biển đang không ngừng dâng lên, gần như sắp nhấn chìm cậu.
"Anh ơi!"
Chu Trì Ngư hoảng loạn đứng ở cửa hang, căng thẳng nhìn quanh, nhưng sóng biển quá cao, cậu không nhìn rõ gì cả.
Những ký ức từ mấy năm trước không ngừng hiện về, cậu theo bản năng lùi về phía sau, nhưng phát hiện địa thế trong hang càng đi vào càng thấp, vị trí cửa hang lại là cao nhất.
"Anh ơi..."
Chu Trì Ngư cầm điện thoại gọi cho Cố Uyên, nhưng chờ mãi vẫn chỉ nghe thấy tiếng máy bận.
"Anh..."
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu Ô Thần đã nói có người đến cứu, chắc chắn cậu sẽ không sao.
Gió biển gào thét như xé toang mọi âm thanh xung quanh.
Nhìn thủy triều không ngừng dâng cao, Chu Trì Ngư có cảm giác như mình bị mắc kẹt giữa đại dương, một nỗi sợ hãi khôn tả.
Cổ họng cậu khô rát, bám chặt vào vách đá trong hang, môi bị gió thổi lạnh tím tái: "Anh ơi..."
Lúc này đây, trong lòng cậu chỉ nghĩ đến Cố Uyên.
Sóng biển đã dâng đến ngực, cậu do dự rồi cầm điện thoại gửi một tin nhắn nhanh đến trong tập đoàn.
[Tôi hiện đang bị mắc kẹt trong hang đá, nếu có chuyện gì không may xảy ra, tôi nguyện để toàn bộ tài sản đứng tên tôi lại cho ngài Cố Tùng Xa cùng cháu nội ông là Cố Uyên.]
Viết xong, cậu ký tên rồi lặng lẽ chờ đợi được cứu.
Một tiếng "ầm" vang lên, sóng lớn tràn vào cửa hang, Chu Trì Ngư ướt sũng người vì nước mặn, cong người ho sặc sụa.
Thời gian trôi qua từng giây, cậu bị giày vò trong lo lắng, phát hiện nước biển đã dâng đến bắp chân.
Cậu rùng mình, định gửi cho Cố Uyên một đoạn ghi âm.
Tiếng đá vỡ, tiếng sóng gào vang dội, Chu Trì Ngư run rẩy siết chặt điện thoại: "Anh à, hình như em lại xui xẻo nữa rồi, lại gặp chuyện không may. Nếu em phải lên trời để ở bên ba mẹ và ông nội, anh nhất định phải nhớ mỗi năm Tết Thanh minh đốt cho em một ít đồ ăn ngon nhé, em không muốn bị đói..."
"Còn nữa... Anh ơi, anh nhất định phải sống vui vẻ mỗi ngày."
"Em sẽ ở trên trời bảo vệ anh."
Những câu cuối cùng bị nuốt mất trong tiếng gió biển gào thét.
Chu Trì Ngư bất ngờ bị sóng lớn cuốn ngập quá ngực, té nhào vào vách đá lạnh lẽo và sắc nhọn, đau đến nhíu chặt mày.
"Anh ơi..."
Cậu cố gắng giãy giụa, bám chặt vào một mỏm đá ở cửa hang, khi gần như bị nước biển bao phủ hoàn toàn thì trong cơn hoảng loạn, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!