Chương 42: Thủy triều lên?

"Anh à."

Chu Trì Ngư nhận lấy cái chén sứ từ tay Cố Uyên: "Để em giúp anh làm cho."

"Em đi nghỉ một lát đi." Cố Uyên nhìn kỹ mắt cậu: "Anh thấy hôm nay em không được tỉnh táo lắm, tối qua ngủ không ngon à?"

"Cũng không tệ lắm." Chu Trì Ngư cúi đầu, có chút bối rối, rồi lén liếc nhìn Cố Uyên một cái: "Anh à, Ô Thần nói với em là cậu ấy thích anh."

Cố Uyên khựng lại, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Hả?"

Hắn quay đầu lại, đầu ngón tay vô thức vuốt cái kẹp nướng rồi chậm rãi nhìn về phía Chu Trì Ngư.

"Cậu ấy muốn yêu đương với anh."

Chu Trì Ngư có vẻ ngập ngừng, cẩn thận nghiêng đầu hỏi: "Anh, anh thích con trai hay con gái thế?"

Trong lòng cậu có chút lo lắng, không hiểu sao nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh của Cố Uyên lại có cảm giác bất an như sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Em nghĩ sao?"

Cố Uyên buông công cụ trong tay xuống, nhẹ nhàng cúi mắt lau đi vết nước trên đầu ngón tay: "Em hy vọng anh yêu đương với Ô Thần à?"

Tuy hắn đang cố giữ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt không còn điềm đạm như thường ngày, nét mặt nghiêm nghị đầy căng thẳng.

"Cạch" một tiếng, chén sứ bị tay hắn chạm vào rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.

Chu Trì Ngư giật mình, lông mi run lên: "Anh, anh không sao chứ." Câu nói có chút lắp bắp, cậu càng thấy rõ cảm xúc của Cố Uyên đang không ổn.

"Không sao, em tránh ra một chút, đừng để bị thương." Cố Uyên buông thõng hai tay rồi chậm rãi thả lỏng, nơi cổ họng nghẹn lại, giọng nói trầm hẳn: "Để anh gọi người đến dọn."

Nhìn bóng lưng Cố Uyên rời đi, Chu Trì Ngư đứng lặng tại chỗ do dự, không biết rốt cuộc câu nói nào của mình đã khiến hắn khó chịu như vậy.

Bên kia, Ô Thần và Tạ Lâm nghe tiếng động trong bếp thì bị thu hút, Tạ Lâm định qua xem thì bị Ô Thần cản lại: "Tiểu Ngư đang giúp tôi thăm dò Cố Uyên, giờ cậu qua đó sẽ làm rối mọi chuyện."

"Cậu với Cố Uyên?" Tạ Lâm ngạc nhiên không tin nổi: "Cậu thích anh ấy à?"

"Ngốc à." Ô Thần vắt chân, hơi nhướng mày: "Tôi chỉ đang thử nghiệm thôi. Nếu kết quả đúng như tôi nghĩ, thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi."

Tạ Lâm nghe mà thấy rối rắm: "Cậu đang nói cái gì thế?"

Ô Thần vỗ vai hắn ta: "Tôi là vì tốt cho cậu thôi."

Chẳng bao lâu sau, Cố Uyên quay lại với cây chổi, dọn dẹp sạch sẽ bếp. Chu Trì Ngư định giúp, nhưng bị hắn từ chối vì lý do an toàn.

Cậu đứng một mình trong góc, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, lặng lẽ quan sát từng hành động của Cố Uyên.

"Anh."

Cậu hơi ngẩng đầu: "Anh có phải đang giận không?"

Cố Uyên bỏ những mảnh sứ vỡ vào túi rác rồi buộc lại cẩn thận, sau đó đi đến đứng đối diện Chu Trì Ngư: "Ừ."

Chu Trì Ngư chắp tay sau lưng, lo lắng nói: "Là vì anh không thích Ô Thần đúng không?"

"Đúng vậy." Giọng Cố Uyên có chút nghẹn ngào và lưỡng lự: "Anh không thích cậu ta."

"Vậy để em đi nói với cậu ấy." Chu Trì Ngư thở phào, trách nhẹ: "Không thích thì nói thẳng ra, sao phải khó chịu chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!