Ô Thần và Cố Uyên nói chuyện, từng lời từng chữ đều bị Hứa Mặc Đình và mọi người xung quanh nghe thấy rõ mồn một. Cả nhóm không để lộ cảm xúc gì, chỉ âm thầm chú ý phản ứng của Cố Uyên.
"Xin lỗi, tôi không cân nhắc chuyện đó."
Cần câu của Cố Uyên đột nhiên bị giật mạnh, như thể có con cá to đang lôi xuống. Có vẻ là một mẻ lớn.
"Tại sao vậy? Em có thể hỏi mẫu người lý tưởng của anh được không?" Ô Thần không hề tỏ vẻ buồn, ngược lại càng thêm hứng thú, như thể đang tham gia vào một trò chơi thú vị.
Cố Uyên bình thản nhìn về phía y: "Đó là chuyện riêng tư, tôi không muốn nói."
"Vậy à." Ô Thần nhún vai như không để tâm: "Nói thật với anh, Tạ Lâm rất thích tiểu Ngư. Anh là anh trai của cậu ấy, anh nghĩ thế nào về Tạ Lâm?"
Đồng tử của Cố Uyên khẽ co lại, trong mắt như nổi lên một tầng nước sâu thăm thẳm.
"Chưa tiếp xúc nhiều, không thể đánh giá được."
Ô Thần càng cười tươi hơn: "Tạ Lâm tính cách rất tốt, chắc chắn anh sẽ thích cậu ta."
"Ừ."
Cố Uyên nhân lúc cá vừa giật, giơ mạnh cần lên, nhưng khi mồi câu trồi lên khỏi mặt nước thì lại chẳng có gì.
Ô Thần thở dài: "Xem ra con cá chạy mất rồi."
Câu nói đó lọt vào tai Cố Uyên nghe rất chói. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc cần trống rỗng, im lặng một lúc lâu.
Rồi đột nhiên, hắn đứng dậy.
Như thể vừa nghĩ thông một chuyện gì đó, hắn nhẹ nhàng buông cần câu, sải bước đi vào trong khoang tàu.
Hứa Mặc Đình nhắc nhở Ô Thần: "Đừng làm quá. Nghe nói Cố gia hiện chỉ còn lại Cố Uyên, đắc tội với anh ấy thì không có lợi gì cho cậu đâu."
Ô Thần nhướng mày: "Tôi chỉ cảm thấy anh ta thú vị thôi."
Trong phòng khách, Tạ Lâm đang giảng giải cho Chu Trì Ngư về các chi tiết phá án trong bộ phim đang xem. Thấy Cố Uyên quay lại bất ngờ, cậu tò mò ngẩng đầu lên.
"Anh, sao anh quay lại nhanh vậy?"
Chu Trì Ngư vừa nhai đồ ăn vặt vừa cười toe toét: "Có phải bắt được cá mú rồi không?"
"Không. Anh không yên tâm về em." Cố Uyên ngồi xuống bên cạnh Chu Trì Ngư, ánh mắt dừng lại ở món đồ ăn vặt trong tay cậu: "Ngon không? Cho anh nếm thử chút?"
Chu Trì Ngư vui vẻ đưa cho hắn: "Cho anh đấy, ăn ngon lắm."
Cố Uyên bình thản nói: "Tay anh hơi bẩn, lười rửa."
"Ồ! Người ưa sạch sẽ như anh mà cũng lười à?" Chu Trì Ngư như phát hiện ra điều gì mới mẻ, cười hì hì trêu chọc: "Cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của anh rồi."
Nói xong, cậu đưa một miếng bánh nhân sữa lên miệng Cố Uyên: "Em nhớ hồi nhỏ anh không thích đồ ngọt mà?"
"Giờ thì thích rồi." Cố Uyên hơi hé môi, cắn miếng bánh, môi chạm nhẹ vào ngón tay của Chu Trì Ngư: "Đúng là ngon thật."
Chu Trì Ngư rút tay lại, l**m đầu ngón tay còn dính sữa, nói: "Phim này hay lắm, Tạ Lâm nhất quyết bắt em xem, là phim trinh thám nổi tiếng của Tây Ban Nha."
Tạ Lâm mỉm cười nhìn Cố Uyên: "Anh cũng có thể xem cùng cho vui."
Cố Uyên nhìn chằm chằm vào ngón tay của Chu Trì Ngư, yết hầu khẽ chuyển động, trông như một con mèo vừa được l**m mật, thoả mãn ngẩng lên nhìn Tạ Lâm: "Ừ."
Bên ngoài du thuyền, tiếng sóng biển lúc xa lúc gần. Cố Uyên nhẹ gõ tay lên ghế sofa, rồi ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, lông mày nhíu lại liên tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!