Chương 4: Biệt thự phong cách Baroque

Tuy ông Cố không hiểu vì sao Chu Trì Ngư lại muốn viết những lời như thế lên diều, nhưng thấy nó không ảnh hưởng gì lớn, ông lập tức đồng ý với yêu cầu của đứa nhỏ.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hai đứa trẻ đã có thể chơi cùng nhau, ông cảm thấy vô cùng vui mừng.

"Ông ơi, ông bế con lên đi!"

Chu Trì Ngư chơi rất vui, cất giọng trẻ con hào hứng khen ngợi: "Ông thật khỏe! Ở trong rừng chắc chắn ông sẽ là vua của muông thú đó!"

Ban đầu ông Cố hơi sững người, sau đó nụ cười hiền hậu lan dần trên khuôn mặt. Ông bỏ qua lời nhắc nhở của quản gia về bệnh đau lưng, cúi người nhẹ nhàng bế Chu Trì Ngư vào lòng: "Nếu ông là sư tử lớn, thì con chính là sư tử con."

"Con muốn làm sư tử con!" Chu Trì Ngư nắm chặt dây diều, mặt mũi rạng rỡ la lớn: "Con sắp bay cao như diều rồi!"

"Ha ha ha ha, tiểu Ngư nhà chúng ta giỏi thật đấy."

Ông Cố cố tình lấy râu cọ lên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Trì Ngư: "Có ngứa không nào?"

"Không ngứa! Ông ơi, con muốn chụp hình với ông!"

Mấy ngày gần đây, Chu Trì Ngư rất quấn quýt ông Cố. Trong Cố gia, ông là người mà bé thân thiết nhất. Lo sợ ông không đồng ý, Chu Trì Ngư dùng sức bám lấy người ông, giống như một cái cây nhỏ lười biếng dính chặt vào ông mà cọ cọ.

Ông Cố cười tít mắt không ngậm được miệng: "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta chụp luôn."

Chu Trì Ngư tuy mới chỉ bốn tuổi rưỡi, nhưng đã có ba năm kinh nghiệm chụp ảnh. Bé có hơn cả trăm kiểu tạo dáng đáng yêu. Người lớn ai cũng nói, bất kể bé làm gì thì cũng đều rất dễ thương.

Mái tóc xoăn màu nâu nhẹ nhàng bay trong gió, một lọn tóc khẽ đậu lên sống mũi trắng nõn nhỏ xíu của Chu Trì Ngư. Ông Cố nhẹ nhàng sửa lại tóc cho bé: "Tiểu Ngư của chúng ta nên đi cắt tóc rồi."

Chu Trì Ngư đồng tình, cau mặt mũi mũm mĩm lại, tỏ ra rất can đảm: "Ông biết không? Mỗi lần cắt tóc con đều phải chịu đau. Con có dũng cảm không?"

"Đau à?" Ông Cố hơi khó hiểu.

"Cắt tóc tất nhiên là đau rồi, giống như cắt tay con vậy đó." Chu Trì Ngư thần bí cười một cái, ghé vào tai ông thì thầm: "Vậy tối nay mình có thể ăn cánh gà sốt mơ không ạ?"

Ông Cố không nhịn được mà bật cười: "Được được, con dũng cảm nhất!"

Dưới ánh nắng chói chang chiếu lên mái đầu bạc của ông, ông ôm chặt lấy Chu Trì Ngư đầy yêu thương, càng lúc càng cảm thấy bé con này thật khiến người ta xót xa. Đúng lúc đó, ông tình cờ nhìn sang và phát hiện ở đằng xa có một chiếc xe lăn đang đến gần.

"Tiểu Uyên đến rồi!"

Ông Cố càng vui vẻ, vẫy tay gọi Cố Uyên: "Mau lại đây chơi thả diều cùng em đi."

Dưới ánh mặt trời, mọi người chỉ mặc áo khoác mỏng, riêng cậu trai ốm yếu kia lại quấn kín người bằng khăn choàng dày.

Tuy thời tiết không lạnh, nhưng hệ miễn dịch của Cố Uyên rất kém, chỉ cần một cơn cảm nhẹ cũng có thể khiến hắn phải nằm trong phòng ICU vài ngày. Hắn không chịu nổi bất cứ chuyện bất trắc nào.

"Tiểu Uyên muốn đi thả diều không?" Bạch Ôn Nhiên nhẹ nhàng hỏi. Nhìn làn da gần như trong suốt của Cố Uyên, mờ mờ hiện ra cả những mạch máu xanh, lòng bà nặng trĩu.

Do thiếu ánh nắng quanh năm, tình trạng loãng xương của Cố Uyên ngày càng nặng. Căn bệnh này vốn đã làm người bệnh dễ gãy xương, nếu không vận động thích hợp thì lâu dài sẽ khiến Cố Uyên gần như nằm liệt giường suốt quãng đời còn lại.

Nhưng Cố Uyên...

Bà lặng lẽ thở dài. Bác sĩ tâm lý từng nói, ý chí sinh tồn của Cố Uyên không mạnh, nếu không thì đã không sụp đổ như vậy từ một năm trước, khi biết được bệnh tình của mình.

Giờ đây, Cố Uyên vẫn còn đang giận Chu Trì Ngư, nhất là khi thấy ông Cố thân thiết với bé con kia như vậy.

Hắn bướng bỉnh trừng mắt nhìn Chu Trì Ngư một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn cánh diều đang bay: "Tôi muốn đến khu vườn có đài phun nước."

Chiếc xe lăn chạy bằng điện với hệ thống AI lập tức nhận lệnh, đổi hướng và đưa Cố Uyên rời đi.

Khi đi ngang qua chỗ Chu Trì Ngư và ông Cố, ánh mắt Cố Uyên nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, cố tình làm như không nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Chu Trì Ngư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!