Chương 39: Anh của tôi là soái ca số một đó

Bước vào rạp chiếu phim, Chu Trì Ngư vẫn còn lăn tăn về chuyện vừa nãy.

Chẳng lẽ họ thật sự giống người yêu đến vậy sao?

Cậu liếc nhìn Cố Uyên – người vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có gì – rồi bất chợt bật cười thành tiếng.

Cố Uyên liếc mắt sang, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Nụ cười trên mặt Chu Trì Ngư càng lúc càng sâu, cậu ghé sát tai Cố Uyên thì thầm: "Anh, anh có từng nghe đến khái niệm công và thụ chưa?"

Nụ cười trên gương mặt Cố Uyên thoáng cứng lại, đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ánh sáng khó hiểu.

"Em nghĩ, lý do mọi người tưởng mình là người yêu chắc là vì anh quá giống "công" đấy." Chu Trì Ngư từng xem mấy bộ manhwa Hàn Quốc thể loại này, và cảm thấy hình tượng của Cố Uyên hoàn toàn trùng khớp với kiểu "công" trong truyện: "Nhưng mà anh vẫn chưa đến mức dễ dãi, chứ nếu vậy thì chắc chắn có cả đống tiểu thụ mê anh như điếu đổ luôn."

Cố Uyên lúc đầu ngạc nhiên, rồi ánh mắt đầy vẻ bất ngờ nhìn chằm chằm Chu Trì Ngư. Trên màn hình bộ phim đã bắt đầu chiếu, nhưng tâm trí hắn vẫn đang mải suy nghĩ về lời vừa rồi của Chu Trì Ngư.

"Không ngờ tiểu Ngư biết nhiều thế cơ à?" Hắn nửa đùa nửa thật nhìn cậu: "Nếu nói đến dễ dãi, em thích kiểu đó à?"

"Em ư?" Chu Trì Ngư lắc đầu như trống bỏi: "Thế thì lố quá. Anh như bây giờ là quá ổn rồi."

Gần đây, Chu Trì Ngư không còn cơ hội tắm chung với Cố Uyên nên cứ thắc mắc mãi về vóc dáng của anh.

Ban đầu cậu tưởng rằng Cố Uyên theo phong cách thư sinh mảnh khảnh, ai dè nhìn kỹ qua lớp áo sơ mi lại có thể thấy thấp thoáng những khối cơ bắp rắn rỏi.

Quả thật là ngoài sức tưởng tượng.

"Anh hay luyện tập thể hình lắm hả?" Chu Trì Ngư vừa hỏi, ánh mắt long lanh đầy hứng thú, vừa cắn ống hút, vừa nhướng mày trêu chọc: "Rảnh thì cho em xem cơ bắp cái nha."

Ánh sáng nhàn nhạt từ màn ảnh chiếu lên đôi mắt sâu thẳm của Cố Uyên, khiến ánh nhìn của hắn càng thêm mơ hồ và cuốn hút. Hắn chỉ khẽ "Ừ" một tiếng như không quan tâm lắm, rồi lại nhìn lên màn hình.

"Anh luyện lâu rồi."

Lần phẫu thuật cuối cùng của hắn là từ hai năm trước.

Từ đó, hắn bắt đầu thực hiện chế độ tập luyện nghiêm ngặt theo lời khuyên của bác sĩ.

Chu Trì Ngư dùng vai chạm nhẹ vào người hắn, nụ cười rạng rỡ: "Có anh trai thật tốt, vừa được xem phim cùng nhau, lại còn được chia bắp rang nữa."

"Ừ." Khi Chu Trì Ngư đã quay lại tập trung xem phim, Cố Uyên mới lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn về phía cậu.

Giữa không gian tối om, ánh mắt của Cố Uyên không còn che giấu, đầy dịu dàng và yêu thương.....

Thời gian lại trôi đi, ngày Quốc khánh cũng sắp tới rồi.

Chu Trì Ngư được nghỉ sớm một ngày, được bạn thân rủ đi nghỉ dưỡng ở một hòn đảo tư nhân.

Ô Thần là con út của Ô gia ở Ninh thành, do gia đình hai bên có quen biết nên y và Chu Trì Ngư trở thành bạn thân. Ô Thần lớn hơn Chu Trì Ngư hai tháng, lần này cả nhóm ra đảo nghỉ là để tổ chức sinh nhật mừng cậu tròn 18 tuổi.

Được đi nghỉ ngơi thư giãn ở một hòn đảo xinh đẹp như vậy, Chu Trì Ngư đương nhiên rất hào hứng, nhưng cậu cũng muốn rủ Cố Uyên đi cùng.

Bạn bè của Ô Thần rất đông và ai cũng thú vị. Chu Trì Ngư hy vọng Cố Uyên có thể nhân cơ hội này làm quen với nhiều người bạn mới.

"Ô Thần trông rất dễ thương, lại còn học đại học ở phòng bên cạnh em nữa."

Chu Trì Ngư mặc một chiếc áo thun màu hồng nhạt cùng quần short trắng, đứng giữa rừng dừa xanh mướt phía xa. Nước da trắng ngần nổi bật dưới ánh mặt trời, khiến cậu trông như một làn gió xuân ấm áp, tràn đầy sức sống.

"Anh, lúc ở Mỹ anh có nhiều bạn không?"

"Em nhớ anh từng nhắc tới một người bạn tên Hạ Đăng thì phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!