Ảnh chụp gia đình rất nhanh được gửi tới, ông Cố cứ suy nghĩ mãi rồi sai người đem treo ở thư phòng.
Lúc đó, Cố Thành đang cùng ông Cố bàn chuyện học hành của Cố Uyên. Mãi cho đến khi nhìn thấy bức ảnh được phóng to treo trên tường, ông mới để ý thấy Cố Uyên và Chu Trì Ngư đang nắm tay rất chặt.
"Tiểu Uyên tính sẽ sớm tốt nghiệp MIT để về công ty giúp con."
Cố Thành nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình trước mặt, mỉm cười nói: "Không ngờ hai đứa xa nhau lâu như vậy, mà tình cảm vẫn tốt như xưa."
Ông Cố nâng tách trà lên: "Hai đứa nhỏ thân thiết như anh em ruột, tất nhiên sẽ không xa cách."
"Cũng đúng." Cố Thành chợt nhớ ra một chuyện thú vị: "Mấy hôm trước con gặp người Hạ gia, họ thấy tiểu Uyên đã trưởng thành, còn muốn giới thiệu mối cho thằng bé nữa."
Ông Cố mỉm cười: "Thật vậy sao? Nhưng ba thấy tiểu Uyên vẫn còn trẻ, bây giờ nên chú trọng chuyện học và sức khỏe hơn."
"Ba nói đúng." Cố Thành thu dọn con dấu và giấy tờ tài chính của tập đoàn, rồi ký tên vào thủ tục chuyển nhượng cổ phần: "Việc này, Cố Minh có biết không?"
"Nó không biết." Sắc mặt ông Cố trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng không còn hiền hòa như lúc nãy: "Tiểu Uyên đang học ở Mỹ, thi thoảng cũng nên để thằng bé thực tập ở công ty. Còn tiểu Ngư thì đã bắt đầu học quản lý rồi."
"Vậy là tốt rồi." Nhắc đến Chu Trì Ngư, Cố Thành mỉm cười: "Đứa nhỏ này hiền lành và biết ơn. Tiểu Uyên vốn định đưa tiểu Ngư sang Mỹ học, nhưng thằng bé nói không nỡ rời xa ba."
Ông Cố hơi nhíu mày, thở dài một hơi sâu: "Tiểu Ngư lại nghĩ vậy sao?"
Trong mắt ông, việc học luôn là ưu tiên hàng đầu.
Dù trên gương mặt hiện rõ sự vui mừng và cảm động, ông vẫn nói: "Hôm nào rảnh, ba sẽ nói chuyện với tiểu Ngư. Nếu có thể đi Mỹ để đào tạo nâng cao thì sẽ càng có lợi cho tương lai hơn."
Ngoài hành lang, Cố Uyên vốn định tìm ông nội trò chuyện, nhưng nghe được đoạn đối thoại thì lặng lẽ quay về phòng mà người giúp việc vừa mới sắp xếp lại.
Hắn đã quen với việc Chu Trì Ngư ở cùng mình, nên cũng không định để cậu chuyển đi. Tấm ảnh gia đình hắn cố tình xin nhiếp ảnh gia một bản, in ra rồi đặt trong khung ảnh, để ngay đầu giường.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào nụ cười của Chu Trì Ngư trong ảnh, động tác vừa chậm rãi vừa dịu dàng, những ký ức đã nhớ đến hàng ngàn lần trong đầu lại ùa về như sóng trào.
Tim hắn đập thình thịch.
Tâm trí dần bị một áp lực nặng nề đè nén.
Thật ra có lúc, chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.....
Sáng hôm sau, Cố Uyên cùng Chu Trì Ngư đi học với nhau.
Chiếc xe do Cố Uyên lái là do hắn thi lấy bằng từ năm 17 tuổi ở Mỹ, mới đây vừa đổi bằng để có thể sử dụng trong nước.
Chu Trì Ngư lần đầu tiên ngồi xe của Cố Uyên, cậu vô cùng thích thú.
"Anh ơi, chiếc xe này có thể biến thành xe thể thao mui trần đúng không?"
Chu Trì Ngư cười ranh mãnh rồi bấm nút điều khiển, phần mui xe chậm rãi hạ xuống.
Cậu thoải mái tựa lưng vào ghế, cảm thán: "Anh à, lúc nhỏ em mới là người muốn chở anh đi hóng gió, mà giờ bằng lái em còn chưa thi xong nữa."
"Anh chở em đi hóng gió thì cũng giống nhau thôi." Cố Uyên đỗ xe sát lề đường, giơ tay che mắt Chu Trì Ngư lại: "Chói mắt sao? Anh có kính râm này."
"Tuyệt vời quá." Chu Trì Ngư đeo kính râm, hai tay khoanh trước ngực: "Anh à, em có đẹp trai không?"
Cố Uyên mỉm cười: "Ừ."
Sáng nay cả hai đều học kín lịch. Gần đây Chu Trì Ngư muốn mượn vài cuốn sách quản lý để đọc nên hẹn Cố Uyên gặp nhau lúc 12 giờ ở thư viện.
Chuyện về việc Chu Trì Ngư có hôn ước chỉ trong vài ngày đã lan truyền khắp trường với tốc độ chóng mặt. Tất nhiên, lý do chủ yếu khiến cậu trở thành nhân vật nổi bật vẫn là vì có liên quan đến Cố Uyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!