"Anh ơi."
Chu Trì Ngư chậm rãi cong môi, ôm lấy cổ Cố Uyên rồi dụi vào lòng hắn. Mùi hương trên áo của Cố Uyên rất quen thuộc, giống hệt như khi còn nhỏ.
"Em muốn cùng anh sang Mỹ du học."
Ở trong nước, cậu cũng có nhiều bạn bè thân thiết. Sau khi Cố Uyên rời đi, cậu đã kết bạn với nhiều người có chung sở thích cả ở cấp hai lẫn cấp ba, thường tụ họp vào cuối tuần.
Nhưng không có Cố Uyên, lòng cậu luôn thấy thiếu vắng. Nhất là mỗi khi trở về nhà, mọi vật trang trí trong phòng ngủ của Cố Uyên luôn khiến cậu nhớ lại những ký ức thời thơ ấu.
Cậu có rất nhiều điều tiếc nuối, cũng có không ít điều hối hận.
Cậu luôn cảm thấy chuyện Cố Uyên năm đó bị kẻ xấu đẩy xuống nước là do lỗi của mình. Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng sau này lớn lên rồi, chuyện ấy lại thành một vết thương không thể xóa bỏ trong lòng cậu.
Nếu không có tai nạn đó, có lẽ Cố Uyên đã có thể từng bước điều trị rồi hồi phục.
"Nhưng em hơi tiếc khi phải rời xa ông nội."
Chu Trì Ngư nhăn mặt, vùi đầu vào cổ Cố Uyên: "Anh biết không? Trừ Lan Lan, mấy người như Cố Phong hay Thẩm Vũ Tiêu rất ít khi đến thăm ông nội. Mỗi lần đến thì cũng chỉ nói những chuyện lạ lùng, toàn muốn kiếm chác gì đó từ ông. Giờ Lan Lan cũng đi du học nước ngoài, em sợ ông sẽ cô đơn."
Từ khi cậu bước vào Cố gia, ai cũng đối xử với cậu như con ruột, đặc biệt là ông Cố, luôn che chở và chăm sóc cho cậu. Cậu rất biết ơn ông.
"Anh hiểu rồi."
Cố Uyên ôm lấy Chu Trì Ngư, tay nhẹ nhàng vuốt sau gáy cậu: "Có em ở bên, ông nội chắc chắn sẽ rất vui."
"Dạ." Chu Trì Ngư cười rạng rỡ: "Mọi người còn nói em với ông thân nhau hơn cả cháu ruột nữa đó."
Cố Uyên siết chặt vòng tay, kéo Chu Trì Ngư lại gần hơn nữa. Giữa hai người không còn chút khoảng cách, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
"Trước mắt anh còn có thể ở lại trong nước khoảng nửa năm nữa. Anh sẽ cố học thật nhanh để sớm trở về với em."
"Dạ!" Chu Trì Ngư rất hài lòng với phương án này, hào hứng đứng bật dậy: "Anh ơi, để em cho anh xem em đã giỏi thế nào mấy năm qua!"
Kệ sách của Cố Uyên giờ đầy các chiếc cúp của Chu Trì Ngư.
Có giải Olympic Toán, thi nghiên cứu khoa học, huy chương vàng cuộc thi đua thuyền buồm, thậm chí có cả danh hiệu vô địch kéo co hồi lớp 6.
Cố Uyên hơi nghiêng người tựa vào bàn, đôi mắt nâu nhạt giờ chỉ còn ánh lên hình bóng tươi cười của Chu Trì Ngư.
Nụ cười của Chu Trì Ngư rất đẹp, đuôi mắt hơi cong, trong sáng mà ngọt ngào. Từng đường nét dần trùng khớp với ký ức trong lòng Cố Uyên.
Đôi mắt Cố Uyên sáng lên, ánh nhìn đầy yêu thương và dịu dàng.
"Anh ơi!"
"Em còn từng vô địch cuộc thi "Dạ dày vương" nữa đó!"
"Là vào mùng 1 Tết!"
Chu Trì Ngư càng nói càng hào hứng, cả hàng mi cũng như đang nhảy nhót theo.
"Tiểu Ngư giỏi quá." Cố Uyên đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi của Chu Trì Ngư. Cậu thấy nhột nên rụt cổ lại, khẽ hạ mắt xuống. Khi cậu lén nhìn lên, thấy ánh mắt dịu dàng chuyên chú của Cố Uyên, tai cậu bỗng đỏ lên.
Cậu né ánh nhìn đi, rồi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình gặp lại Cố Uyên.
"Em kể anh nghe đi, chuyện gì xảy ra với cái người cứ điên cuồng phát tờ rơi quảng cáo cho sinh viên nghệ thuật ấy?"
Câu chuyện đó, Cố Uyên vẫn luôn để tâm. Nhưng lúc gọi video, Chu Trì Ngư chẳng chịu kể kỹ. Nhiều năm ăn ý khiến hắn biết rằng vì chuyện đó mà Chu Trì Ngư thấy rất khó xử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!