Hành lang bỗng chốc bùng nổ, sắc mặt của nam thần khoa Kiến trúc thay đổi, lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn lúng túng.
Trần Khải Hiên há hốc miệng, quay sang nhìn Ngô Minh, ra sức làm mặt xấu như muốn hỏi có phải đang nhìn nhầm anh chàng cực phẩm kia không.
Ngô Minh lắc đầu, ánh mắt bị ánh nhìn đầy cảnh giác của Cố Uyên thu hút, trong đầu tưởng tượng ra cả trăm tập phim gia đình ngược tâm.
Hôn ước? Nghe như trong tiểu thuyết vậy.
"Xin lỗi, cho tôi qua một chút." Cố Uyên nhẹ nhàng nói, giọng điệu lạnh lùng không chút che giấu sự xa cách và bất mãn.
Nam thần hoảng hốt đáp lại "Ừm" một tiếng, vội vã tránh sang bên, ánh mắt nhìn Chu Trì Ngư đầy nghi hoặc.
Chu Trì Ngư còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Uyên kéo đi.
Đám bạn đi cùng nam thần bắt đầu bàn tán ầm ĩ:
"Này? Không phải cậu nói em ấy độc thân sao?"
"Đúng đó, sao mà lại có hôn ước rồi?"
"Không lẽ Chu Trì Ngư chính là người đính hôn với cậu ấy?"
"Hình như cậu ấy chính là sinh viên trao đổi từ khoa Toán đấy."
Buổi trưa mùa thu, ánh nắng xuyên qua những tán cây bạch quả chiếu lên chiếc áo khoác đen của Cố Uyên. Chu Trì Ngư lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt Cố Uyên, cảm giác như đang mơ.
"Anh..."
Cậu do dự gọi một tiếng, Cố Uyên dừng bước.
Lúc này, Chu Trì Ngư mới thực sự nhìn rõ người đứng trước mặt. Dù trước đó hai người vẫn thường gọi video, giọng nói và nụ cười của Cố Uyên đã in sâu vào tâm trí cậu. Nhưng khi đối diện người thật, cảm giác xa lạ lại khiến tim cậu đập loạn.
"Sao anh lại cao như vậy rồi?"
Chu Trì Ngư cố tránh ánh mắt của Cố Uyên, ánh nhìn vô tình dừng lại ở vòng eo thon gọn, rắn chắc của hắn.
Gió thu lạnh lẽo, cổ áo khoác của Cố Uyên hơi mở, để lộ chiếc sơ mi nâu đậm bên trong, rất hợp với sắc thu của ngày hôm đó. Hai bên đường trong khuôn viên trường, cây bạch quả như được phủ một lớp vàng mỏng, mang lại cảm giác ấm áp, tinh tế.
Chu Trì Ngư cúi nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, cảm giác ấm áp từ bàn tay ấy khiến cậu thoát khỏi cơn mộng, mọi thứ trước mắt trở nên thật hơn bao giờ hết.
Anh ấy – Cố Uyên – thực sự đã trở về.
"Sao anh lại gầy như vậy?"
Cố Uyên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối của Chu Trì Ngư ra sau tai, rồi đưa tay vuốt nhẹ cằm nhỏ của cậu.
Tay còn lại của hắn vẫn nắm chặt tay cậu, không rời một khắc.
"Tự nhiên vậy thôi, em không cố tình giảm cân..."
Chu Trì Ngư căng thẳng cúi đầu, lông mi run run, mũi khẽ động đậy.
Cậu cảm nhận rõ ánh mắt đánh giá của những sinh viên đi ngang qua, không dám ngẩng đầu đối diện với Cố Uyên.
"Vẫn nên ăn nhiều vào."
So với giọng nói ôn hòa khi còn nhỏ, giọng của Cố Uyên giờ đã trầm và lạnh hơn rất nhiều, dù hắn nói dịu dàng nhưng vẫn khiến Chu Trì Ngư không kịp thích nghi.
Mấy năm qua như một giấc mơ dài, đến khi tỉnh lại, Cố Uyên đã là một người trưởng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!