Chương 35: Xin lỗi, em ấy đã có hôn ước rồi

"Thiếu gia, cuối tuần này cậu có kế hoạch gì không?"

Vừa kết thúc tiết học kinh tế tài chính, Trần Khải Hiên ngáp dài, thu dọn tài liệu trên máy tính: "Nghe nói trường bên cạnh mới mở một quán thịt nướng, muốn đi thử không? Nghe nói món bò nướng của họ ngon tuyệt cú mèo."

"Bò nướng hả? Chắc chắn là thơm lắm luôn."

Cậu thiếu niên xinh đẹp lặng lẽ gập laptop lại, chống cằm, vẻ mặt uể oải. Đang là cuối hè, gió có thổi thì cũng vẫn nóng, không làm dịu đi cái oi bức.

Học cả ngày, mũi Chu Trì Ngư lấm tấm mồ hôi, cậu lười biếng dùng sách che ánh nắng chói chang.

Thiếu niên 18 tuổi ngũ quan đã rõ nét, thừa hưởng dòng máu lai từ mẹ bắt đầu hiện rõ, dưới ánh sáng chiếu xuống, cậu hơi nheo mắt, hàng mi dài rũ nhẹ, đôi mắt trong vắt như pha kim tuyến đen, vừa cuốn hút vừa sâu thẳm.

Cô bạn ngồi phía trước nhìn mà đơ cả người.

Từ 5 năm trước, khi Chu Trì Ngư bắt đầu điên cuồng giảm cân, thân hình dần trở nên gầy gò, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm cũng dần biến mất, càng ngày càng dịu dàng, đi trên đường thường xuyên nhận được thư tình.

Khoa trương nhất là có một người theo đuổi rất cuồng nhiệt còn lấy tranh chân dung của Chu Trì Ngư tổ chức hẳn một buổi triển lãm tranh lãng mạn.

Tất nhiên, người ngoài chỉ coi như trò vui, chỉ có Chu Trì Ngư là xấu hổ muốn độn thổ. Người theo đuổi đó mô tả đủ kiểu sắc thái biểu cảm của cậu trong trường, rõ ràng là chụp lén rồi về vẽ lại.

Chu Trì Ngư đã rất nghiêm túc thể hiện sự khó chịu và mong muốn đối phương dừng trò hề này lại, nhưng đối phương là sinh viên ngành mỹ thuật – một "nghệ sĩ điên" thực sự, không cách nào nói chuyện nổi.

"Ông nội tôi giao cho tôi nhiệm vụ rồi."

Chu Trì Ngư thở dài, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ xoã xuống trán khẽ bay: "Từ cuối tuần này, tôi phải tới tập đoàn của nhà để thực tập."

Tối hôm qua, ông Cố gọi cậu lên thư phòng nói chuyện nghiêm túc về việc kế thừa sản nghiệp. Còn hai tháng nữa, Chu Trì Ngư tròn 18 tuổi, toàn bộ tài sản đứng tên của ông Chu sẽ lần lượt chuyển sang tên cậu.

Ông Cố luôn tin rằng tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ gìn giang sơn mới khó. Ông lo Chu Trì Ngư còn non nớt, dễ bị người xấu lừa gạt, phá hỏng công sức gây dựng bao năm của bạn thân nên muốn thông qua một chương trình đào tạo tinh anh để cậu sớm trưởng thành.

"Thiếu gia, sau khi cậu tốt nghiệp, tập đoàn có thể để dành cho tôi một suất offer không?" Trần Khải Hiên nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Tôi không đòi hỏi gì nhiều, lương năm tầm 40 vạn là được rồi."

"Thiếu gia, tính cả tôi nữa!"

"Với tôi nữa! Tôi nữa!"

Trong giảng đường bậc thang, mấy bạn cùng phòng của Chu Trì Ngư bắt đầu náo nhiệt. Dù từ khi khai giảng đến giờ Chu Trì Ngư chưa từng ở ký túc xá mà học theo dạng ngoại trú, nhưng quan hệ giữa cậu và các bạn rất tốt. Nhất là sau khi mọi người biết cậu là người thừa kế tập đoàn ZN, diễn đàn trường lập tức bùng nổ, Chu Trì Ngư chỉ sau một đêm đã trở thành "người nổi tiếng" của trường.

"Yên tâm, tôi nhớ hết rồi."

Chu Trì Ngư liếc nhìn đồng hồ: "Chú tài xế sắp tới đón tôi rồi, mai gặp nha ~"

"Mai gặp nhé! Tiểu Ngư!"

"Tiểu Ngư đi đường cẩn thận nha."

Sau khi Chu Trì Ngư rời đi, mấy người tiếp tục bàn chuyện việc làm sau này. Lớp tài chính 1 có 30 người, gần như ai cũng quý mến Chu Trì Ngư.

Lúc mới biết cậu là người thừa kế khối tài sản hàng trăm tỷ, ai cũng tưởng cậu sẽ là kiểu thiếu gia chảnh chọe. Không ngờ cậu lại cực kỳ dễ gần. Đẹp trai thôi còn chưa đủ, tính cách còn thân thiện và hào phóng, nên ai cũng muốn làm bạn với cậu.

Rời khỏi lớp học, Chu Trì Ngư vừa đi vừa ngân nga, rẽ vào khu căn tin Tử Kinh. Dạo này bánh sầu riêng vừa mới ra lò, cậu muốn mua mang về cho ông nội ăn thử. Dù nhà có đầu bếp làm bánh ngọt người Pháp hẳn hoi, nhưng với cậu, bánh sầu riêng trong trường là ngon nhất.

Bước vào căn tin, khóe miệng Chu Trì Ngư khẽ nhếch, từng bước đi toát ra khí chất vui tươi đặc trưng của một thiếu niên tràn đầy sức sống.

Cuộc sống đại học quả nhiên phong phú hơn nhiều so với thời cấp ba. Ở cổng căn tin, các anh chị khóa trên từ các câu lạc bộ đang nhiệt tình chiêu mộ thành viên mới.

Sau khi xếp hàng mua được bánh, Chu Trì Ngư mỉm cười híp mắt, bước chân nhún nhảy xuống lầu, không kìm được mà đi nhanh hơn. Hương sầu riêng thoang thoảng quanh cậu, lan cả vào gió.

Đi ngang qua tấm kính, cậu dừng lại, nhìn mình trong gương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!