Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên hàng mi của Cố Uyên.
Chu Trì Ngư dụi dụi mắt, phát hiện Cố Uyên đang khóc.
"Anh đừng khóc mà, chúng ta mỗi ngày đều có thể gọi video nói chuyện. Nếu anh nhớ em, em sẽ đến Mỹ thăm anh."
Từ trước đến nay Chu Trì Ngư rất giỏi dỗ người khác, nhưng lần này lại cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao.
Yết hầu Cố Uyên khẽ chuyển động, mãi sau mới cố gắng nâng tay lên, giúp Chu Trì Ngư vuốt lại mấy sợi tóc rối bù.
Thật ra, hắn muốn nói với Chu Trì Ngư rằng, nếu lỡ như hắn không thể trở về được thì sao —
Không, vẫn là đừng nói thì hơn.
"Để em sưởi ấm tay cho anh nha, anh trai." Chu Trì Ngư đặt bàn tay lạnh ngắt của Cố Uyên vào trong lòng bàn tay mình, thì thầm: "Anh sẽ không lạnh nữa đâu."
Dù đắp rất nhiều chăn, cơ thể Cố Uyên vẫn lạnh lẽo đến đáng sợ. Chu Trì Ngư rất muốn leo lên giường ôm lấy hắn, nhưng bé biết mình không thể làm vậy.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đôi mắt đều ngấn đầy nước.
Chu Trì Ngư cúi người sát giường, ôm lấy tay Cố Uyên, rồi vẽ hình trái tim trong lòng bàn tay hắn.
Lông mi Cố Uyên khẽ run lên, hắn khều ngón tay Chu Trì Ngư. Chu Trì Ngư bật cười, gương mặt tươi sáng động lòng người, trông y hệt lúc bé bốn tuổi mới gặp hắn.
"Anh đồng ý."
Cố Uyên khẽ nói.
"Đồng ý?" Chu Trì Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, chưa hiểu được ý nghĩa của hai từ ấy: "Đồng ý cái gì vậy? Anh ơi?"
"Không có gì đâu."
Cố Uyên giọng khàn, hơi thở lúc mạnh lúc yếu, anh cười rồi lại đưa tay xoa đầu bé.
"Tiểu Ngư."
Là hắn đồng ý — cùng em nghênh gió vượt bão.
Thời gian trôi như bị nhấn nút tăng tốc, càng lúc càng nhanh.
Ở trường học, Chu Trì Ngư xin nghỉ một khoảng thời gian, phần lớn thời gian còn lại đều dành để ở bên cạnh Cố Uyên. Dù vậy, bé vẫn cảm thấy mình không thể đuổi kịp thời gian, thoáng chốc đã chỉ còn hai ngày nữa là Cố Uyên phải đi.
Sinh nhật của Cố Uyên rơi vào bốn ngày sau, có lẽ hắn sẽ phải mừng sinh nhật ở Mỹ.
Chu Trì Ngư suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra một ý tưởng hay.
Mấy ngày nay, bé và ông Cố ở phòng bệnh kế bên phòng của Cố Uyên, mỗi ngày đều là ông Cố ru bé ngủ.
Trong chăn, bé vừa vuốt râu ông vừa thì thầm chia sẻ kế hoạch của mình. Dù ông Cố thấy không dễ thực hiện, nhưng ông cũng không phản đối.
Tất cả thủ tục sang Mỹ của Cố Uyên đã chuẩn bị xong. Vào ngày cuối cùng trước khi đi, mãi mà hắn vẫn không thấy bóng dáng Chu Trì Ngư đâu.
"Mẹ ơi, tiểu Ngư đâu rồi?"
Cố Uyên nắm chặt dây truyền dịch, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng.
Lẽ ra sáng nay tiểu Ngư phải đến rồi mới đúng.
"Mẹ ơi, ông nội có cho người bảo vệ tiểu Ngư không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!