Trong phòng bệnh, vang lên tiếng khóc nho nhỏ.
"Anh ơi..."
Đôi mắt Chu Trì Ngư đỏ hoe như mắt thỏ con: "Anh có đau không vậy..." Nước mắt làm ướt khẩu trang, bé muốn chạm vào hắn nhưng thấy đủ thứ máy móc giám sát gắn đầy người Cố Uyên, chỉ biết run run vai mà lo lắng.
Cố Uyên đầu nghiêng trên gối, ánh mắt mờ đục dần hội tụ, dừng lại nơi đôi mắt sưng đỏ của Chu Trì Ngư.
Chiếc mặt nạ dưỡng khí bên trong có làn sương trắng cứ mờ rồi lại trong, hắn cố gắng muốn nói chuyện với Chu Trì Ngư, nhưng đờm nghẽn cổ khiến hắn chỉ có thể thở khò khè mệt nhọc.
"Tiểu Ngư, con có thể sờ tay anh một chút."
Ông Cố nhận ra mong muốn của Cố Uyên, xót xa cau mày.
"Chắc anh con sẽ thấy đỡ hơn một chút."
Ông thở dài, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt bên má Cố Uyên.
Đứa cháu nhỏ của ông mới sinh ra đời mà đã phải chịu nhiều đau đớn quá.
"Con thật sự có thể chạm vào được không?"
Chu Trì Ngư ngoan ngoãn đeo găng tay, cẩn thận nhìn quanh xin ý kiến người lớn. Cố Thành gật đầu rồi bế bé ngồi lên ghế cạnh giường, để tiện giao tiếp với Cố Uyên.
"Anh ơi..."
Chu Trì Ngư nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, như thể đang nâng báu vật mà v**t v*.
Chụt!
Qua lớp khẩu trang, bé hôn lên mu bàn tay, rất khẽ, sợ làm hắn đau.
Trên màn hình máy đo nhịp tim, một đường thẳng đều đều dần dần nổi lên thành từng gợn sóng nhỏ.
Chu Trì Ngư hít hít mũi đỏ, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Có phải khó chịu không?"
Bé từng thấy trong phim truyền hình, nếu máy này kêu lên thì ngay sau đó bệnh nhân thường gặp chuyện. Bé sợ lắm, mặt nhỏ nhăn lại: "Bác sĩ ơi, mau cho anh con uống thuốc đi!"
Bác sĩ trấn an: "Đừng sợ, anh con chắc là đang vui đó."
"Thật hả?"
Đôi mắt đầy nước mắt của Chu Trì Ngư chợt sáng lên, lần này, bé nghiêng đầu dụi nhẹ vào người anh trai, mong Cố Uyên sẽ thấy vui hơn chút nữa.
Đường nhịp tim cứ thế dâng lên như những ngọn đồi nhỏ. Những người lớn đứng quanh giường, lòng ngổn ngang trăm mối.
"Anh có thể xuất viện trước sinh nhật được không?"
Chu Trì Ngư cố gắng nói điều gì đó khiến hắn vui, gắng gượng nở nụ cười: "Em có chuẩn bị quà cho anh, nhất định anh sẽ thích."
Cố Uyên khẽ mở miệng, chỉ phát ra vài tiếng thở yếu ớt không thành lời.
Chu Trì Ngư vội đưa tay ra hiệu: "Anh đừng nói gì cả, em nói gì, nếu anh đồng ý thì chớp mắt một cái nhé."
Lần này, Cố Uyên chớp hàng mi ướt.
Chu Trì Ngư cười đến cong cả mắt: "Vậy anh phải ăn uống đàng hoàng nhé, em sẽ ở đây với anh mỗi ngày." Trong đầu bé đã tính xong, thời gian này sẽ tạm nghỉ học để ở bên cạnh anh, bài vở để sau bù cũng được, vì Cố Uyên học rất giỏi, là người đứng đầu khối mà.
"Ngài Cố, chúng tôi cần trao đổi với ngài về tình trạng bệnh của thiếu gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!