Nước hồ sâu và lạnh đến mức khiến toàn thân Cố Uyên đau buốt. Hắn cố gắng bơi về phía Chu Trì Ngư đang chìm dần, nắm chặt sợi dây thừng buộc trên người bé.
Tai hắn ù đi bởi âm thanh "ong ong" không ngừng vang lên, hắn ho sặc một tiếng, nước hồ tanh lạnh tràn vào mũi và phổi.
Hắn theo phản xạ ôm lấy ngực, buông tay ra một chút, nhưng khi còn đủ tỉnh táo, vẫn cố siết chặt sợi dây.
Thời gian trôi qua càng lâu, tầm nhìn của Cố Uyên càng mờ nhòe, tan rã. Bằng chút sức lực cuối cùng, hắn gỡ được dây thừng buộc vào tảng đá. Nhịp tim vang bên tai càng lúc càng nhỏ dần, yếu ớt...
"Tiểu Ngư..."
Hắn không kịp túm lấy đôi giày thể thao màu cam kia, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.....
Trong phòng bệnh, Chu Trì Ngư từ từ mở mắt. Cảnh vật lạ lẫm khiến bé co rúm người lại theo phản xạ, sợ hãi kêu lên: "Anh ơi! Ông ơi!"
Bé nâng cánh tay cắm kim truyền, vội vã trèo xuống khỏi giường bệnh.
"Anh ơi! Ông ơi!"
Cơn đau không ngừng dội lên hệ thần kinh khiến môi bé tái nhợt. Mỗi lần hít thở, khí quản lại đau như bị lửa đốt.
"Anh ơi, mọi người đang ở đâu..."
"Hu hu hu..."
Chu Trì Ngư càng lúc càng hoảng sợ, trong đầu liên tục hiện lên từng đoạn ký ức kinh hoàng.
Thầy Quang lúc đó thật đáng sợ, trói chặt đến mức đau điếng, bé còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị ném xuống hồ đen ngòm.
"Hu hu hu... mẹ ơi..."
Bé lấy tay che miệng khô khốc, trong miệng tràn ra vị tanh ngọt ngày càng đậm.
"Tiểu Ngư!"
Ông Cố nghe thấy tiếng động, chống gậy vội vã chạy vào: "Sao con lại đứng dưới đất thế này?"
"Ông ơi!" Chu Trì Ngư khóc nức nở nhào vào lòng ông Cố, nghẹn ngào nói: "Ông ơi, thầy giáo ném con xuống hồ..."
Những ký ức kinh hoàng khiến bé càng thêm hoảng loạn. Bé ôm lấy xương sườn vẫn còn đau, ho ra không ít máu tươi.
"Đừng sợ, đừng sợ, ông ở đây rồi."
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tinh thần ông Cố dường như sụp đổ hoàn toàn. Tóc bạc thêm nhiều, ánh mắt mờ đục, run rẩy.
"Là lỗi của ông." Bàn tay khô gầy của ông nhẹ nhàng đỡ Chu Trì Ngư lên, ôm vào lòng: "Có ông ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt con nữa."
Đúng lúc đó, quản gia Trần mang nước ấm quay về. Thấy Chu Trì Ngư đã tỉnh, chú thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.
May quá, tiểu thiếu gia của nhà họ vẫn còn sống.
"Ông ơi... ông ơi..." Chu Trì Ngư rúc trong lòng ông, hai chân mũm mĩm bám chặt lấy eo ông như thể ôm lấy phao cứu sinh giữa biển khơi, nhất quyết không chịu buông tay.
"Đừng sợ, đừng sợ." Ông Cố nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cháu mà đau lòng khôn xiết, nhẹ nhàng dụi trán cậu: "Cảnh sát đang truy lùng kẻ xấu, tin ông đi, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
"Dạ!" Chu Trì Ngư nhíu mày, cảm xúc căng thẳng cũng dần được trấn an nhờ từng câu vỗ về của ông.
Lúc này, ký ức cũng ồ ạt ùa về trong đầu bé.
Trước khi rơi xuống hồ, hình như bé nghe thấy tiếng Cố Uyên gọi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!