Mặt nước biển xanh thẳm như dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng vây quanh lấy hai người. Chu Trì Ngư ngơ ngác nhìn Cố Uyên và cười ngây thơ, trong mắt đầy vẻ không hiểu.
"Anh à, sao anh không ước được khỏe mạnh lại?"
Trên đường trở về, Chu Trì Ngư cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Cố Uyên dựa vào đệm ghế, giọng nói dịu dàng: "Chỉ cần mỗi mùa đông đều có thể cùng em đi chơi, vậy là đủ rồi."
Với hắn, được bên cạnh Chu Trì Ngư có nghĩa là vẫn còn có thể làm người thân với ba mẹ và ông nội. Như vậy là quá đủ rồi, chẳng còn gì để tiếc nuối.....
Mùa hè, những đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt nở lưa thưa trên thân cây vù hương, phía sau Cố gia, bên bờ hồ có một đàn thiên nga đang nhàn nhã chơi đùa trong làn nước xanh biếc.
Ở vườn hoa, Chu Trì Ngư vun đất tơi xốp, đem những hạt giống hoa hướng dương mà hai người đã cùng nhau mua về, chôn sâu xuống đất.
Chỉ mới sáu tháng trôi qua, Cố Uyên đã cao lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn hẳn một cái đầu so với Chu Trì Ngư. Còn Chu Trì Ngư thì ngoài việc ăn khỏe hơn, dường như không có thay đổi gì mấy.
Nhưng Cố Uyên đã nói, Chu Trì Ngư càng ngày càng đáng yêu hơn.
Trước phòng làm việc của ông Cố, hai ba con đang bàn bạc về chuyện quỹ đầu tư của Chu gia.
Còn một năm rưỡi nữa là Chu Trì Ngư tròn mười một tuổi, ông Cố yêu cầu phải chuẩn bị sẵn sàng việc tiếp nhận và quản lý công việc của quỹ.
"Phổi tiểu Uyên vẫn còn hoạt động được khoảng 60%." Cố Thành trầm giọng nói, vẻ mặt vừa lo lắng vừa xót xa: "Bên Mỹ đang chuẩn bị phương án điều trị."
"Được." Ông Cố khẽ nuốt nước bọt, nhíu mày: "Thời gian điều trị kéo dài bao lâu?"
Cố Thành đáp: "Công ty sinh học của Chu gia đang nghiên cứu một phương pháp điều trị mới giúp phá vỡ hiện tượng xơ hóa phổi. Phương pháp này hiệu quả hơn nhiều so với cách truyền thống, có khả năng chữa khỏi hoàn toàn, nhưng thời gian điều trị sẽ rất dài. Ước tính, ít nhất phải mất 5 năm."
"Lâu vậy sao..." Ánh mắt ông Cố nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé dưới lầu kia: "Bên trường học đã liên hệ xong chưa?"
"Liên hệ xong rồi ạ." Cố Thành thở dài: "Lúc đó mong ba giúp chăm sóc tiểu Ngư, cũng hơi vất vả. Hai năm tới vẫn cần đặc biệt lưu ý."
Di chúc của ông Chu đã không còn là bí mật, ai cũng biết rằng khi Chu Trì Ngư tròn mười tuổi sẽ tiếp quản toàn bộ cổ phần và quỹ đầu tư của tập đoàn. Các đối tác của Cố gia và Chu gia đều rõ điều này. Cái chết của ông Chu cùng con trai, con dâu vẫn chưa điều tra ra rõ ràng, nhánh bên Chu gia không được chia một đồng thừa kế nào, chắc chắn họ sẽ có hành động.
Trước đây, Chu Ung Hòa từng muốn nuôi Chu Trì Ngư, thực chất cũng chỉ nhắm vào khối tài sản kia.
Ông Cố hít sâu một hơi, dường như đã hiểu rõ hành động của người bạn cũ. Nếu có kẻ nào muốn hại Chu Trì Ngư, thì người có thể bảo vệ đứa trẻ này chỉ có thể là Cố gia.
"Yên tâm, ba đã sắp xếp vệ sĩ canh gác ngoài trường học mỗi ngày. Dù có ai đó muốn bắt tiểu Ngư đi cũng không dễ đâu."
Chu Ung Hòa là kẻ tàn nhẫn, năm xưa không bắt được người, thì giờ chỉ còn một cách để chiếm tài sản – nếu Chu Trì Ngư biến mất, tài sản sẽ thuộc về những người còn lại trong dòng họ Chu.
Cố Thành gật đầu: "Ba tính toán chu đáo."
"Anh! Mau đưa cái xẻng cho em!"
Ngoài cửa sổ, tiếng nói lanh lảnh của Chu Trì Ngư khiến cả hai quay đầu lại, nhìn thấy Chu Trì Ngư đang giành lấy công cụ làm vườn từ tay Cố Uyên, vừa làm vừa ra dáng người lớn mà "dạy dỗ": "Anh à, anh chỉ cần rải hạt giống thôi, việc còn lại để em lo!"
Mùa hè nắng gắt, vườn hoa càng nóng hơn. Nhưng Chu Trì Ngư dường như không thấy mệt, hết cầm cuốc rồi lại xẻng, làm theo từng bước trong sách để chuẩn bị đất. Đây là đề tài tiểu luận của Cố Uyên: mật độ gieo trồng ảnh hưởng đến sự phát triển của hoa hướng dương. Chu Trì Ngư không nỡ để Cố Uyên phải làm, nên tự mình lo hết mọi việc.
"Tiểu Ngư." Mặc dù ánh mặt trời gay gắt khiến đất nóng rẫy, nhưng Cố Uyên vẫn cảm thấy lạnh. Cảm giác ấy rất quen thuộc, giống hệt như những năm tháng hắn nằm trên giường bệnh khi còn nhỏ.
Hắn dừng lại một chút, đưa ly nước mơ trên bàn cho Chu Trì Ngư: "Em có khát không?"
"Anh uống trước đi." Chu Trì Ngư cười tít mắt, xoa xoa mặt rồi lại tiếp tục xới đất: "Anh, cuối tuần này lớp mình có chuyến thực tế ở làng du lịch, anh muốn đi cùng không?"
Từ khi thời tiết trở lạnh, sức khỏe của Cố Uyên ngày càng yếu đi, hầu như không tham gia các hoạt động thể chất hay đi ra ngoài. Lần trước thi đi bộ đường dài, hắn cũng không tham dự, không thể đi cùng Chu Trì Ngư.
"Anh sẽ đi." Làng du lịch chủ yếu chỉ để chơi, không có hoạt động thể thao gì nặng, mà hắn thì rất trân trọng khoảng thời gian còn lại được ở bên Chu Trì Ngư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!