Chạy băng qua con đường nhỏ phủ đầy lá mục và cành khô, Chu Trì Ngư thở hổn hển, mồ hôi sau lưng đã làm ướt hết chiếc áo thun, hai chân càng lúc càng nặng như chì.
Cuối cùng cũng tới chỗ an toàn, ba người đang nghỉ ngơi thấy Chu Trì Ngư vội vàng lao tới, Chu Tuấn Dặc lập tức chạy ra hỏi: "Tiểu Ngư, anh cậu sao rồi?"
"Anh tớ không sao." Chu Trì Ngư đặt Cố Uyên xuống, dù mỗi lần hít thở đều như có tiếng rít, bé vẫn tự hào nói: "Tớ vừa rồi siêu giỏi luôn, cõng anh tớ chạy một đoạn rất xa rất xa."
Nói rồi, khuôn mặt đầy mồ hôi nhìn Cố Uyên, cười tít mắt hỏi: "Anh, có phải em rất khỏe không?"
"Đúng vậy." Cố Uyên lấy khăn giấy lau mặt cho Chu Trì Ngư: "May có em, nếu không anh đã bị quái thú ăn mất rồi."
"Dĩ nhiên rồi." Chu Trì Ngư tiện tay buộc tóc lên, dùng dây chun cột tóc trên đỉnh đầu thành một búi nhỏ đơn giản: "Đám quái thú đó đáng sợ thiệt."
"Tiểu Ngư, kiểu tóc của cậu dễ thương ghê."
Tiếng của tiểu Quả Quả khiến mọi người cùng nhìn về phía Chu Trì Ngư. Cái đầu tròn tròn, bóng mượt cộng với búi tóc nhỏ nhỏ trên đỉnh khiến bé trông chẳng khác gì một trái táo nhỏ.
"Tiểu Ngư, lúc nãy cậu không sợ à?" Chu Tuấn Dặc nhìn gương mặt tròn trịa hồng hồng của Chu Trì Ngư, ngưỡng mộ nói: "Cậu dũng cảm thật đó."
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Tuấn Dặc nghĩ lại thì đám "quái thú" kia chắc sẽ không làm hại ai, chỉ là lúc đó hoảng quá nên ai cũng sợ. Nhưng Chu Trì Ngư đã lập tức quay lại cứu Cố Uyên...
"Dĩ nhiên rồi, anh ấy là anh tớ mà." Vì muốn tự thưởng cho mình, Chu Trì Ngư quyết định ăn hết chỗ bánh quy mà Cố Uyên đã đưa. Bé ăn liên tục ba cái, má phồng lên, nhai bánh quy rôm rốp rồi nói: "Anh tớ là người quan trọng nhất với tớ."
Chu Tuấn Dặc gật gù như đang suy nghĩ gì đó, rồi hỏi: "Tiểu Ngư, nếu là tớ gặp nguy hiểm, cậu có chịu quay lại cứu tớ không?"
Câu hỏi này khiến tiểu Quả Quả và Lan Lan có chút khó hiểu. Họ cảm thấy câu hỏi của Chu Tuấn Dặc hơi kỳ cục, nhưng lại không biết kỳ cục ở chỗ nào.
Cố Uyên lúc đó đang xếp lại đồ trong ba lô, nghe câu hỏi thì lập tức nhìn sang Chu Trì Ngư đang má phúng phính.
Hắn thực sự cũng rất muốn biết câu trả lời.
"Cậu có em trai không?" Chu Trì Ngư vừa hỏi vừa gặm một quả táo.
Chu Tuấn Dặc sững người: "Không, sao lại hỏi vậy?"
"Vậy đáng lẽ phải để em trai cậu quay lại cứu cậu chứ." Chu Trì Ngư nói rất nghiêm túc như đang suy nghĩ kỹ lưỡng: "Nhưng nếu cậu không có em trai thì tớ sẽ cứu cậu."
Chu Tuấn Dặc nghe vậy thì mỉm cười: "Cảm ơn cậu, tiểu Ngư."
"Nhưng nếu anh tớ cũng gặp nguy hiểm, tớ sẽ cứu anh ấy trước."
Lời nói đó có vẻ được suy nghĩ rất nghiêm túc và không có gì sai trái.
Chu Tuấn Dặc cười nhẹ, gãi đầu: "Ừm, vậy cũng đúng."
Cố Uyên nhìn thấy rõ sự thay đổi nét mặt liên tục của Chu Tuấn Dặc, trong lòng không hiểu sao lại thấy vui vui.
Năm phút sau, mọi người tiếp tục lên đường.
Cố Uyên và Chu Trì Ngư vẫn nắm tay nhau đi như hồi còn bé.
"Tiểu Ngư, anh cũng muốn hỏi em một câu."
"Nếu anh và tủ đồ ăn vặt cùng rơi xuống sông, em sẽ cứu ai trước?"
Chu Trì Ngư không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là cứu anh rồi, đồ ăn vặt không có thì có thể mua lại."
Cố Uyên hơi nhướn mày: "Vậy nếu em không có tiền để mua lại đồ ăn vặt thì sao?"
Chu Trì Ngư đảo mắt, cười nịnh: "Thì anh mua cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!