Cố Uyên như thể bị niệm chú Định thân*, đột nhiên sững người. Trong đôi mắt yếu ớt ấy dần hiện lên sự kinh ngạc và nghi ngờ, như thể vừa nghe được một điều gì đó khó tin.
*chú Định Thân = dừng hoạt động 1 cách đột ngột
Đứa nhỏ tròn tròn này, tại sao lại nói với hắn những lời như thế?
Một tiếng ho nhẹ vang lên trong phòng, Cố Uyên cụp hàng mi dài xuống, chậm rãi đặt quân cờ mà hắn đã do dự rất lâu lên bàn cờ.
Hắn không cần ai thương hại, ai cũng giống nhau cả thôi.
Phía Nam vào mùa đông, nhiệt độ không lạnh đến thế. Trong không khí làn gió nhẹ thoảng qua cũng không đến mức buốt giá như mùa đông thật sự.
Cố Uyên ngước mắt, ánh nhìn u ám dừng lại ở chiếc lá bị gió cuốn ngoài cửa sổ. Mãi đến khi thấy bác sĩ tiến đến truyền dịch, hắn mới phối hợp duỗi tay ra.
Chu Trì Ngư ghé vào mép giường, khuôn mặt bầu bĩnh tò mò: "Bác sĩ ơi, bác sĩ đang truyền cái gì cho anh vậy? Nó có phép thuật không ạ?"
Bác sĩ dịu dàng giải thích: "Cũng có thể coi là phép thuật nhỉ? Nó giúp anh trai con làm sạch dịch đờm bị viêm đấy."
"Dịch đờm là gì ạ?" Chu Trì Ngư không hiểu những thuật ngữ y khoa kia, nhưng cậu biết là Cố Uyên đang bị bệnh.
Bác sĩ ấn nút khởi động, máy móc phát ra âm thanh ù ù rung lên.
Chu Trì Ngư bước những bước nhỏ, vẫn đội món quà trên đầu, tò mò chạy sang bên kia giường, cùng bác sĩ quan sát phản ứng của Cố Uyên.
Cố Uyên trông rất khó chịu, trán không ngừng đổ mồ hôi lấm tấm.
Chỉ vài giây sau, một bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên lưng Cố Uyên.
Cố Uyên mở mắt, khó hiểu nhìn Chu Trì Ngư.
"Không đau đâu, anh là người dũng cảm nhất." Chu Trì Ngư nhớ lại mỗi lần bệnh rồi phải tiêm, ba mẹ cũng đều an ủi bé như thế. Bắt chước dáng vẻ mẹ mình, bé nhẹ nhàng vỗ về lưng Cố Uyên: "Anh còn giỏi hơn cả hoàng tử đánh quái vật đó!"
Cố Uyên nhìn bé rất lâu, rồi nhẹ nhàng quay mặt đi, tránh khỏi bàn tay của Chu Trì Ngư.
"Thiếu gia, đến giờ ăn trưa rồi ạ."
Khẩu phần ăn của Cố Uyên có chút khác biệt so với người bình thường. Do tuyến tụy hoạt động không hiệu quả, nên cơ thể cần nhiều năng lượng hơn trẻ em bình thường một chút.
Mùi đồ ăn hấp dẫn không ngừng lan tỏa vào mũi Chu Trì Ngư. Bé nhón chân lên, vừa hít hà vừa khen ngợi: "Dì đầu bếp ơi, mấy món thơm phức này là dì nấu ạ?"
Dì đầu bếp hơi ngượng gật đầu: "Đúng rồi, cậu Chu."
"Dì nấu ngon quá trời luôn đó." Chu Trì Ngư quay sang, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Cố Uyên:
"Anh ơi, em có thể mời anh ăn trưa cùng em không?"
Cố Uyên liếc bé một cái, rồi từ từ đứng dậy khỏi giường sau khi đã hạ "rào chắn" xuống.
Bước chân của hắn rất nhẹ, bởi cơ thể quá gầy yếu, chiếc áo choàng rộng khẽ lay động theo từng bước đi.
Nhìn bộ dạng thèm ăn của Chu Trì Ngư, Cố Uyên lạnh mặt nói: "Em nói sai rồi."
"Hả?" Chu Trì Ngư tuy không hiểu rõ câu đó có ý gì, nhưng bé biết món tôm sốt kem trắng kia ngon cực kỳ.
Vì bé thấp hơn Cố Uyên nửa cái đầu, nên dì đầu bếp đã chuyển đến cho bé một chiếc ghế trẻ em để ngồi vừa.
Khả năng ăn uống của Cố Uyên rất kém. Cũng vì vậy mà cơ thể không được cung cấp đủ dinh dưỡng, khiến các chuyên gia dinh dưỡng phải đau đầu.
"Anh ơi, đừng ngại, ăn nhiều một chút nha." Chu Trì Ngư hút một hơi, ừng ực vài cái đã uống gần hết ly nước ép rau củ. Trái lại, Cố Uyên từ nãy đến giờ chỉ ăn một hạt dẻ nhỏ, còn chưa nhai xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!