Ánh nắng sớm dịu dàng, tươi sáng chiếu xuyên qua phần mái kính pha lê có thiết kế đặc biệt, khiến cả căn phòng ngủ bừng sáng rực rỡ.
Chu Trì Ngư vẫn còn đang ngủ say, đôi chân mũm mĩm vắt ngang người Cố Uyên, miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng lầm bầm.
Tối qua hai người thức đến tận khuya mới ngủ, Cố Uyên sợ lớp bọt sữa tắm còn sót lại sẽ làm hại da của Chu Trì Ngư nên đã bế bé vào phòng tắm, từ đầu tới chân tắm lại một lần nữa. Tuy vậy, quá trình tắm rửa Chu Trì Ngư chẳng phải làm gì mệt, chỉ cần ngồi yên trên chiếc ghế nhỏ, mọi việc đều để Cố Uyên lo.
Dù rằng Cố Uyên luôn chăm sóc bé rất tận tình, nhưng tối hôm qua là lần đầu tiên hắn giúp bé tắm. Bé cảm thấy Cố Uyên có chuyện gì đó giấu trong lòng, nhưng cụ thể là chuyện gì thì bé đoán không ra.
Buổi sáng, bác sĩ của gia đình đến kiểm tra sức khỏe cho Cố Uyên. Dạo gần đây chất dịch trong cơ thể Cố Uyên có màu xanh sẫm, điều này không phải là dấu hiệu tốt.
"Tiểu Uyên lại gầy đi rồi."
Bác sĩ vừa dịu dàng giúp Cố Uyên cởi áo kiểm tra, vừa xoa đầu Chu Trì Ngư: "Tiểu Ngư nhớ cho anh ăn nhiều vào nhé, anh trai con chỉ ăn ngon nhất khi ở bên con thôi."
"Dạ rõ!" Chu Trì Ngư nghiêm túc chào bác sĩ một cái, rồi lo lắng nhíu mày nhỏ lại: "Dì ơi, anh con có phải vẫn đang bị bệnh không? Sao anh không chịu ăn gì hết?"
Trước đây, chỉ khi nào bị cảm sốt thì bé mới thấy mình ăn uống không ngon, mà kể cả như vậy thì cháo cua gạch bé vẫn có thể ăn hẳn hai bát!
"Không phải anh đã hết bị cảm rồi sao?"
"Ừ, đúng rồi."Bác sĩ do được ba mẹ của Cố Uyên căn dặn trước nên không dám nói bệnh tình cho hai đứa nhỏ biết. Bà dịu dàng dặn: "Tiểu Uyên, con phải nhớ, con càng vui vẻ thì cơ thể sẽ càng khỏe mạnh."
"Con hiểu rồi." Chu Trì Ngư nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ: "Từ giờ con sẽ chịu trách nhiệm làm cho anh vui."
Cố Uyên đã thay quần áo xong, hôm nay họ dự định đến khu vui chơi trong đảo. Nghe nói nơi đó có một công viên chủ đề rừng rậm, rất phù hợp để gia đình và trẻ em vận động, vui chơi.
"Tiểu Ngư, nhớ mang theo áo khoác."
Nghe nói trong công viên có nhiều loài cây cỏ quý hiếm, tối qua Cố Uyên đã lên mạng xem hình ảnh và định hôm nay sẽ giải thích cho Chu Trì Ngư nghe. Đến lúc đó, chắc chắn bé sẽ ngưỡng mộ hắn lắm.
Hắn nhìn bộ yếm màu lam nhạt mà Chu Trì Ngư đang mặc, nhẹ nhàng khoác áo cho cậu.
Bộ yếm này thật đáng yêu, chắc là mới được đặt may riêng.
Trên ngực bộ yếm có gắn một con thú bông tròn tròn, lúc lắc qua lại trên người Chu Trì Ngư, trông cực kỳ dễ thương.
Cố Uyên khẽ sờ cánh tay mềm mại như bông của cậu, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt to tròn lanh lợi, không kìm được mà đưa tay véo nhẹ má cậu.
"Trong rừng có nhiều dây leo, dễ bị quẹt vào người đấy."
"Cảm ơn anh!" Chu Trì Ngư đeo bình nước hoạt hình lên lưng, giơ cao tay phải và phóng nhanh đến cửa: "Tiến vào công viên rừng rậm! Xuất phát!"
Bác sĩ mỉm cười cảm thán: "Tiểu Ngư thật đúng là tràn đầy năng lượng."
...
Vừa vào công viên rừng rậm, Chu Trì Ngư đã không chờ nổi mà chạy thẳng tới cổng soát vé. Nơi đây có rất nhiều trò chơi theo chủ đề, mỗi loại có giá vé khác nhau.
"Thám hiểm miền hoang dã?"
Chu Trì Ngư ngẩng đầu nhỏ lên, lễ phép hỏi nhân viên ở quầy: "Chị ơi, trò thám hiểm này chơi thế nào vậy ạ?"
Nhân viên trả lời: "Nếu các em muốn chơi trò thám hiểm miền hoang dã, thì phải đủ ít nhất bốn bạn nhỏ. Quy tắc ở phía sau em đấy. Nếu vượt qua thử thách thì sẽ nhận được một huy chương của đảo."
Cố Uyên và Chu Tuấn Dặc cùng mấy người nữa nhanh chóng chạy theo. Cố Uyên cau mày, nắm lấy tay Chu Trì Ngư: "Anh đã nói rồi mà, ra ngoài chơi thì phải luôn ở bên nhau, nếu không dễ bị người xấu bắt cóc đấy."
Vừa rồi Chu Trì Ngư chạy quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Dù là có vệ sĩ đi theo mọi người, nhưng Cố Uyên vẫn không thể yên tâm.
"Lần sau em sửa mà." Chu Trì Ngư chớp chớp đôi mắt, giống như một con sâu nhỏ, cọ cọ người lên người Cố Uyên: "Anh ơi, mình chơi trò thám hiểm miền hoang dã nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!