Chương 28: Há miệng ra nào

Sau giờ trưa, ánh nắng như trải xuống, phủ lên bãi biển một lớp ánh vàng lấp lánh, lọt vào đôi mắt đầy ngỡ ngàng của Cố Uyên.

Gió ấm khẽ lay động, làm tóc hắn bay nhẹ. Hắn đứng yên một lúc lâu, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

"Anh xem nè!" Chu Trì Ngư cười rạng rỡ: "Cái vỏ sò này màu vàng nhạt đấy."

"Ừ." Cố Uyên máy móc gật đầu. Khi lấy lại tinh thần thì Chu Trì Ngư đã lon ton chạy đi chỗ khác tìm vỏ sò. Hắn nhẹ nhàng xoắn vạt áo, tim không kìm được như theo gió bị ép sát vào thân cây dừa, rung động dữ dội.

Nếu vậy thì... bọn họ sẽ không phải xa nhau nữa.

Thật sự là quá tuyệt.

Mãi cho đến khi Chu Trì Ngư làm xong vòng cổ vỏ sò như ý, hai người mới quay về khách sạn. Là chủ nhân nhỏ của khách sạn, Chu Trì Ngư được tiếp đón với đãi ngộ siêu cấp VIP. Chơi nửa ngày, cả người bé lấm lem cát bùn, đến cả bụng cũng dính đầy. Tổng giám đốc khách sạn cầm khăn tắm, định tự tay lau người giúp, nhưng bị Cố Uyên ngăn lại cảnh giác: "Đừng đụng vào em ấy."

Cố Uyên nhận lấy khăn tắm, cúi xuống lau người cho Chu Trì Ngư một cách cẩn thận. Làn da của Chu Trì Ngư mềm mịn nên hắn lau rất nhẹ tay, sợ làm đau cậu.

Tổng giám đốc mỉm cười: "Vị này chắc là thiếu gia của Cố gia nhỉ?"

"Đúng rồi." Chu Trì Ngư tự hào giơ chiếc vòng cổ lên: "Anh ấy là anh ruột của con đó."

Tổng giám đốc gật đầu nhẹ: "Hai anh em tình cảm tốt thật."

"Ừm."

Câu đó là điều mà Cố Uyên khá thích nghe. Sau khi lau sạch bùn cát trên người Chu Trì Ngư, hắn hơi nhếch môi cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu, cùng ngồi lên xe ngắm cảnh của khách sạn.

Nghe tin Chu Trì Ngư đến, ban lãnh đạo khách sạn vô cùng coi trọng. Không chỉ chuẩn bị biệt thự cho các bạn nhỏ, họ còn đặc biệt mời đầu bếp Michelin đến nấu những món đặc sản cho Chu Trì Ngư.

Sau một ngày mệt mỏi, Chu Trì Ngư đói bụng lắm, ôm chén nhỏ ăn lấy ăn để. Tổng giám đốc cảm thấy bé rất thú vị. Làm trong ngành dịch vụ khách sạn suốt 6 năm, ông từng gặp rất nhiều đứa trẻ nhà giàu, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy một đôi mắt trong sáng, thuần khiết như vậy.

Chu Trì Ngư rất lễ phép, thậm chí còn mời ông cùng ăn trưa.

"Để tôi bóc tôm cho các cậu nhé."

Tổng giám đốc vừa đeo găng tay xong thì chợt thấy một ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía mình.

Ông cúi xuống nhìn, thấy Cố Uyên cũng đang bóc tôm.

"Há miệng ra nào."

"Anh ơi, em thương anh lắm."

Chu Trì Ngư cong mắt như trăng non, nhai nhai: "Tôm ngọt quá trời luôn!"

Cố Uyên hiện rõ vẻ hài lòng, thong thả bóc con tôm thứ hai: "Chú à, để tôi bóc cho em ấy được rồi."

Tổng giám đốc mỉm cười, nhướn mày: "Cậu Cố đúng là chu đáo quá, chắc chắn là người anh trai tuyệt nhất trên đời."

Ông như vừa tìm ra bí quyết để lấy lòng Cố Uyên.

Quả thật, Cố Uyên có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía ông không còn địch ý nữa, thay vào đó là vài phần thân thiện.

"Các cậu chủ, tối nay khách sạn tổ chức vũ hội ở khu vườn chính, nếu hứng thú có thể đến tham dự."

Dù là tiệc dành cho người lớn, nhưng xung quanh vẫn có các khu vui chơi cho trẻ em, đảm bảo các vị khách nhỏ cũng được chăm sóc chu đáo.

"Vũ hội sao?" Chu Trì Ngư xoa xoa cái miệng tròn trịa, bắt chước người lớn trong phim truyền hình vuốt cằm suy nghĩ: "Nhưng mà tụi mình đâu có mang theo đồ lễ phục."

Tổng giám đốc lập tức nói: "Không sao cả, bọn tôi có thể chuẩn bị cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!