Trong phòng khách, bác sĩ và các người lớn luống cuống tay chân vây quanh Cố Phong để xử lý vết thương. Nó đã được chụp CT xong, hiện đang được kiểm tra xem có bị tổn thương xương hay nội tạng gì không.
Cố Minh nhìn thấy vết bầm tím đáng sợ sau lưng con trai mình, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Cố Uyên đang ngồi trên xe lăn.
Chu Trì Ngư bị ánh mắt đó dọa sợ, bé ôm chặt lấy cánh tay của Cố Uyên, như một đứa trẻ phạm lỗi, nước mắt ngấn lên trong hốc mắt nhưng không dám khóc lớn.
Trong thâm tâm, bé biết lần này cả mình và Cố Uyên đều sai, hai người đã gây ra chuyện lớn.
"Cố Thành." Cố Minh cố nén cơn giận đang dâng trào, nói từng chữ một: "Anh nên quản lý tiểu Uyên cho đàng hoàng."
Ông Cố thấy Cố Phong đau đớn gào khóc cũng xót ruột, ông nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Phong cố gắng lên, khi nào con khỏe lại, ông tặng con một chiếc du thuyền nhỏ nhé?"
Cố Phong ấm ức mím môi: "Ông ơi, ông phải mắng anh họ đi, vừa nãy anh ấy suýt giết con rồi."
"Tiểu Uyên sao có thể giết con được?" Ông Cố liếc nhìn Chu Trì Ngư đang run như cầy sấy, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt bình tĩnh của Cố Uyên: "Tiểu Uyên, lần sau phải chơi với em cho đàng hoàng."
"Ba, có phải ba quá thiên vị rồi không?" Cố Minh tiến lên một bước, đối diện ánh mắt của ông Cố: "Kết quả kiểm tra vẫn chưa có đầy đủ, dù thế nào cũng phải bắt tiểu Uyên xin lỗi tiểu Phong trước đã."
Bạch Ôn Nhiên định lên tiếng giải thích nhưng bị Cố Uyên cắt ngang.
"Tại sao con phải xin lỗi?" Đôi mắt Cố Uyên ảm đạm vì bệnh tật lại ánh lên vẻ kiên định – nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Chu Trì Ngư, vỗ nhẹ lưng bé để trấn an rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Minh: "Nó giành đồ chơi của em tôi, còn cố tình phá hoại. Nó không sai sao?"
Cố Minh tức đến bật cười: "Cho dù như vậy, con cũng không thể đánh tiểu Phong ra nông nỗi này chứ?" Ông ta liếc nhìn sang Cố Thành, giọng mỉa mai: "Không biết sức lực cháu tôi lớn hay yếu nữa."
Cố Thành mặt lạnh tanh: "Cố Minh, cậu có ý gì vậy?"
"Nếu chỉ vì giành đồ chơi, tôi đã không đánh nó." Cố Uyên nói chậm rãi, rõ ràng: "Nhưng nó dùng chuyện người thân của tiểu Ngư đã mất để chế giễu. Như vậy là quá độc ác."
Nói tới đây, hắn tạm ngừng một chút, ôm chặt Chu Trì Ngư vào lòng, nhẹ nhàng che tai bé lại: "Lấy cái chết của người thân ra làm trò cười ư, thật sự quá độc ác."
Chu Trì Ngư mím môi, bao nhiêu ấm ức trong lòng bỗng chốc vỡ òa.
"Trong sách nói, con người sinh ra vốn lương thiện." Cố Uyên nhìn thẳng Cố Minh, giọng non nớt nhưng đầy nghi ngờ: "Một đứa trẻ độc ác như vậy, chẳng lẽ là do chú dạy ra?"
"Con..." Cố Minh tức đến nghẹn họng, mắt nhíu lại: "Ba, tiểu Uyên đúng là giỏi ăn nói thật, đen cũng nói thành trắng."
Ông Cố trầm mặt lại, nhìn Cố Phong với ánh mắt có phần lạnh lùng: "Tiểu Phong, có thật là con nói như vậy không?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng khiến cả căn phòng im bặt. Cố Phong nhìn vào ánh mắt sâu và nghiêm nghị của ông nội, bắt đầu lúng túng: "Con... con chỉ đùa với tiểu Ngư thôi."
"Loại chuyện này sao có thể đem ra đùa được?" Gương mặt ông Cố vẫn lạnh lùng, ông không thể tin đứa cháu ngoan ngoãn của mình lại thay đổi như vậy chỉ trong vài năm.
"Nó còn nói ông không phải là ông nội ruột của tiểu Ngư." Cố Uyên biết rõ ông Cố để ý điều gì nhất, giọng điềm tĩnh nhưng rắn rỏi: "Tiểu Ngư là đứa bé hiếu thảo, luôn coi chúng ta là người thân. Cố Phong nói như vậy, chẳng khác nào muốn chia rẽ ông với tiểu Ngư."
"Con..." Cố Phong nghe càng lúc càng sợ, không nghĩ ra lời nào để phản bác, chỉ biết ôm lấy Cố Minh mà khóc òa lên.
Anh chị em trong Cố gia đều ngồi yên, không ai dám thở mạnh.
Ông Cố nhận nuôi Chu Trì Ngư không phải để mong được báo đáp, mà là thật lòng yêu thương như cháu ruột. Nếu lời nói đó là do một người lớn nói ra, có khi hậu quả còn nặng hơn nữa.
"Ba, tiểu Phong bị thương thế kia mà." Cố Minh ôm lấy con, giọng nghẹn ngào: "Nó chỉ là đứa trẻ, mà tiểu Uyên lại nói như đang xử tội nó vậy."
Chu Trì Ngư không nhịn được nữa, nằm trong lòng Cố Uyên bật khóc nức nở.
Càng được dỗ, bé càng khóc to hơn, cả người run lên theo nhịp thở, vừa nấc vừa nói: "Ông nội chính là ông nội ruột của con, anh cũng là anh ruột của con."
Nghe những lời ấy, khóe mắt ông Cố khẽ run, ông dang tay về phía Chu Trì Ngư: "Lại đây với ông nội."
Chu Trì Ngư khóc thút thít, lao vào lòng ông. Ông Cố từ từ thả lỏng sống lưng, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng: "Là Cố Phong sai, tiểu Ngư đừng khóc nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!