Ánh nắng chiếu lên người, vừa gay gắt vừa nóng rát.
Cố Uyên bỗng nhiên ôm chầm lấy Chu Trì Ngư, nước mắt nhẫn nhịn suốt bao lâu cuối cùng không thể kiềm được mà rơi xuống.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong căn phòng tràn đầy ánh nắng, hắn nắm chặt tay áo Chu Trì Ngư, bao nỗi khổ tâm bị dồn nén bấy lâu giờ bùng nổ hết.
"Hu hu..."
Hắn co người lại như một con thú nhỏ bị thương, run rẩy nép lại. Hắn thừa nhận bản thân mình rất yếu đuối, hắn thật sự rất sợ cái chết.
"Khóc đi, cứ khóc đi."
Chu Trì Ngư với khuôn mặt bầu bĩnh nhăn lại, không ngừng dụi đầu vào tóc Cố Uyên để an ủi và đồng hành với hắn.
"Khóc rồi sẽ bớt buồn hơn."
Cố Uyên bỗng cắn vào áo của Chu Trì Ngư, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể che giấu sự yếu mềm của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại được chút ít.
Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Gió đầu giờ chiều lướt qua sân, mang theo lá rơi xào xạc, những tia nắng xuyên qua khung cửa kính nhẹ nhàng nhảy múa.
Chu Trì Ngư hôn nhẹ lên trán Cố Uyên, nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện.
Anh của bé nhất định phải sống thật lâu, sống đến trăm tuổi!
Nếu như có thần tiên thật sự tồn tại và chịu lắng nghe điều ước của cậu, thì bé nguyện cả đời này không ăn vặt nữa.
Một đêm sương lạnh, nhiệt độ chợt giảm sâu.
Trên đường, người người mặc áo khoác dày để chống lạnh, cành cây trơ trụi lay động trong gió buốt. Khung cảnh ấy khiến việc Chu Trì Ngư rời giường buổi sáng trở nên cực kỳ gian nan.
Không có Cố Uyên bên cạnh, bé hoàn toàn không dậy nổi vào buổi sáng. Cuối cùng bị chú quản gia khiêng lên xe, bé buồn bã tựa đầu vào ghế, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy ủ rũ.
Trước đây, Cố Uyên sẽ vừa ôm bé vừa giảng bài toán, thỉnh thoảng còn đút sandwich cho ăn. Còn giờ, phía sau xe chỉ còn mình cậu, cô đơn biết bao.
"Sao anh cậu vẫn chưa đến vậy?"
Chu Tuấn Dặc đi lại gần Chu Trì Ngư, nói: "Cậu biết không? Học sinh mới chuyển đến trường chúng ta hôm nay là nam sinh học giỏi đó!"
"Ừ." Chu Trì Ngư uể oải lấy sách giáo khoa ra, khuôn mặt vừa buồn bã vừa thiếu sức sống: "Anh tớ vẫn chưa khỏe, còn phải xin nghỉ thêm nửa tháng nữa."
"Nhớ gửi lời hỏi thăm của tớ đến anh cậu nhé." Chu Tuấn Dặc thử bắt chước Cố Uyên, đưa tay xoa khuôn mặt bầu bĩnh của Chu Trì Ngư.
Không có Cố Uyên, Chu Trì Ngư chơi với cậu ta nhiều hơn. Chu Tuấn Dặc thật ra rất vui, vì cậu ta thấy Chu Trì Ngư thật đáng yêu, cậu ta cũng muốn có một em trai như vậy.
"Tiểu Ngư, chiều nay sau khi tan học, tụi mình đi ăn cơm ở trung tâm thương mại nhé."
Chu Tuấn Dặc tựa vào người Chu Trì Ngư, cười nói: "Tớ biết một tiệm cơm sườn cà ri siêu ngon, tớ mời cậu ăn!"
"Sườn cà ri?" Mắt Chu Trì Ngư vốn đờ đẫn giờ đã sáng lên một chút. Chu Tuấn Dặc tiếp tục dụ dỗ bằng đồ ăn ngon: "Sườn ở đó bên ngoài giòn rụm, cắn một miếng là nước sốt chảy ra."
"Lâu rồi tớ không được ăn cơm sườn cà ri." Chu Trì Ngư xoa bụng, lẩm bẩm: "Anh tớ cũng thích món đó lắm."
Ngay khi Chu Tuấn Dặc tưởng rằng bé sẽ đồng ý đi ăn với mình, thì Chu Trì Ngư hớn hở giơ tay béo lên: "Chiều nay mình muốn mua cơm sườn đem về nhà, ăn cùng với anh mình."
Chu Tuấn Dặc ngạc nhiên: "Nhưng tiểu Ngư, tụi mình đâu có..."
"Xin lỗi nha, để lần sau tớ mời cậu ăn sườn heo nhé!" Chu Trì Ngư nghiêm túc nói: "Anh tớ đang bệnh, tớ phải ở bên cạnh anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!