Lá cây theo gió rào rạt rơi xuống, Chu Tuấn Dặc ngẩn người, cảm thấy quanh người bỗng có một luồng lạnh lẽo lặng lẽ tràn đến.
"À..." Cậu ta cười ngây ngô: "Cậu là người nhà của tiểu Ngư, cậu ấy yêu cậu cũng là điều bình thường thôi mà."
Cố Uyên nghiêng đầu nhìn Chu Tuấn Dặc, đôi mắt nâu nhạt ẩn giấu chút ý cười giảo hoạt: "Tiểu Ngư rất đáng yêu, nên em ấy có rất nhiều bạn."
Chu Tuấn Dặc như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu: "Thật vậy không?"
"Ừ." Cố Uyên thu lại ánh mắt, hai tay khoanh lại gối đầu, giọng nói mang theo ý nghĩa sâu xa: "Tiểu Ngư thích rất nhiều người, nhưng người em ấy yêu chỉ có tôi và ông nội."
"Ồ ồ." Chu Tuấn Dặc hơi mơ hồ, không hiểu tại sao Cố Uyên lại nói với mình những chuyện này. Trông Cố Uyên có vẻ hơi kỳ lạ.
Dòng suối trong núi vừa trong vừa ngọt, có thể nhìn rõ từng hòn đá nhỏ dưới đáy.
Nước suối sau khi được ánh nắng chiếu vào trở nên ấm áp, rất nhiều học sinh xắn quần lội xuống chơi đùa.
Chu Trì Ngư bị tiếng cười đùa đánh thức, mở mắt ra thì thấy Cố Uyên đã quay lại, đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nhìn mình.
"Anh ơi." Giọng nói non nớt lẫn chút buồn ngủ, bé giơ tay vuốt mái tóc xoăn của mình: "Em khát nước."
Cố Uyên cụp mắt, đưa ly nước đến miệng cậu: "Chúng ta còn một đoạn nữa, phải nhanh chân lên."
"Dạ." Chu Trì Ngư ngậm ống hút, trả lời lơ mơ. Bé còn chưa tỉnh ngủ, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt lười biếng trên đùi, hoàn toàn để mặc cho người ta phục vụ: "Anh nhớ mua trà sữa cho em nha."
"Anh nhớ rồi." Cố Uyên thu dọn cặp của hai người, giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn của bé, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Đi thôi."
Hắn nắm tay Chu Trì Ngư thật chặt, như thể không ai có thể chia cắt hai người họ.Sau khi chuyến đi bộ kết thúc, mấy đứa nhỏ được đưa ra xe để chuẩn bị về nhà.
Lên xe buýt, Chu Tuấn Dặc mời Chu Trì Ngư: "Cuối tuần cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?"
Ba mẹ Chu Tuấn Dặc khi biết con trai kết bạn mới thì rất vui mừng, mong muốn Chu Trì Ngư có thể đến chơi để gắn kết thêm tình cảm bạn bè.
"Được chứ, tớ không có lớp học thêm ngoài giờ đâu."
Các lớp học thêm của Chu Trì Ngư chủ yếu được sắp vào kỳ nghỉ hè hoặc đông, còn trong năm học thì đi học chung với Cố Uyên.
Ông Cố cảm thấy cả hai vẫn còn nhỏ, nên các lớp học nâng cao kiểu quản lý hay kinh doanh sẽ để đến cấp ba mới sắp xếp cho phù hợp.
"Tốt quá rồi, cậu thích ăn gì, để tớ nhắn mẹ tớ chuẩn bị trước."
Vì là học sinh mới chuyển trường, nên mọi hành động của Chu Tuấn Dặc đều rất được chú ý. Khi thấy cậu ta mời Chu Trì Ngư về nhà chơi, nhiều người không khỏi ghen tị.
"Chắc là vì tiểu Ngư dễ thương quá đó."
"Tớ cũng muốn làm bạn với Chu Tuấn Dặc."
Nghe xung quanh bàn tán không ngớt, gương mặt tròn trịa của Chu Trì Ngư lộ rõ vẻ đắc ý và tự hào, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt lạnh lùng của Cố Uyên bên cạnh.
Về đến nhà, Chu Trì Ngư hớn hở kể lại chuyến đi chơi cho ông nội Cố nghe. Bé khoe mình nhặt được hai viên đá cuội rất đẹp, trong cặp còn có mấy loại cây cỏ lạ chuẩn bị đưa cho thầy dạy khoa học để làm thí nghiệm.
"Ông ơi, thứ bảy này con muốn tới nhà bạn mới chơi ạ ~"
Ông Cố ôm bé con mũm mĩm trong lòng, cười nói: "Không sao cả, ông sẽ chuẩn bị một ít quà để con mang theo, đưa cho ba mẹ của bạn."
"Dạ dạ!" Chu Trì Ngư hôn chụt lên má ông, giọng nói vang vang ngọt ngào: "Ông là nhất luôn đó!"
Nụ cười của Cố lão lan ra đầy mặt, nhưng rồi ông để ý thấy vẻ mặt bình tĩnh khác thường của Cố Uyên, hỏi thử: "Tiểu Uyên, cuối tuần con có dự định gì không?"
Cố Uyên đang cầm quả dâu, nhẹ nhàng cắn một miếng: "Con là người lớn, phải đi theo tiểu Ngư đến nhà bạn chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!