Chương 23: Bởi vì em yêu anh mà

Tiết văn tiếp theo, Cố Uyên hơi lơ đãng, đến cả giờ nghỉ dài giữa buổi cũng không chủ động đến tìm Chu Trì Ngư chơi như thường lệ.

Trường tiểu học Hải Thành mỗi tuần ba buổi chiều đều có hoạt động câu lạc bộ tự chọn. Khi học kỳ mới bắt đầu, các lớp đều phải lên phòng máy để đăng ký câu lạc bộ.

Chu Trì Ngư thích nhất là câu lạc bộ thủ công, ghét nhất là các câu lạc bộ liên quan đến thể thao. Mỗi lần đăng ký bé đều cố gắng chạy thật nhanh để không bị mất suất vào câu lạc bộ mình thích.

"Anh nè, anh định đăng ký câu lạc bộ nào vậy?"

Chu Trì Ngư ghé sát vào bên Cố Uyên, quen tay mở ngăn bàn của Cố Uyên lấy đồ ăn vặt ra ăn. Đúng lúc đó, Chu Tuấn Dặc nhìn thấy cảnh hai người thân mật thì ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó, chăm chú quan sát họ.

"Lập trình máy bay không người lái." Cố Uyên dựa lưng vào ghế, cầm sách, thản nhiên trả lời.

"Hả?" Chu Trì Ngư vừa nhai khoai tây vừa nhăn mặt: "Anh không đi câu lạc bộ thủ công với em sao?"

Suốt hai năm nay, hễ Chu Trì Ngư chọn câu lạc bộ nào là Cố Uyên đều đi cùng câu lạc bộ đó.

"Ừ." Cố Uyên vẫn trả lời ngắn gọn.

"Thế thì chán thật đó." Chu Trì Ngư ôm hộp khoai tây chiên, tiện thể hỏi luôn Chu Tuấn Dặc: "Bạn mới, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào vậy?"

Chu Tuấn Dặc vốn dĩ đã đang quan sát hai người. Nghe vậy thì gật đầu: "Cậu thấy câu lạc bộ nào vui nhất?"

Chu Trì Ngư đáp: "Tớ thấy câu lạc bộ thủ công! Ở đó có thể làm được nhiều thứ dễ thương lắm, năm ngoái tớ còn nặn được một chú mèo bằng đất sét."

Tất nhiên, chú mèo đó cuối cùng đã được để trên bàn học của Cố Uyên.

"Vậy tớ cũng đăng ký câu lạc bộ thủ công." Chu Tuấn Dặc nói.

Cố Uyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, các ngón tay siết chặt sách giáo khoa, trong mắt lộ ra chút bất an khó hiểu.

"Hay quá!" Chu Trì Ngư háo hức nói: "Vậy tụi mình đi đăng ký luôn nhé?"

Chu Tuấn Dặc gật đầu: "Được thôi."

Chỉ trong nháy mắt, dáng người tròn tròn của Chu Trì Ngư đã chạy tới cửa lớp. Trước khi đi, bé còn quay đầu lại hỏi: "Anh ơi, em đăng ký giùm anh câu lạc bộ lập trình máy bay không người lái nhé?"

Câu lạc bộ lập trình rất thú vị, mỗi năm đều có đông người muốn tham gia.

Cố Uyên cúi đầu siết chặt tay, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.

Hắn rất thất vọng, cũng rất giận – vậy mà Chu Trì Ngư chẳng hề níu kéo hắn? Nếu Chu Trì Ngư chịu xin lỗi, hắn vẫn sẽ sẵn lòng tha thứ.

Hắn mở đề thi tiếng Anh ra, tức tối làm bài một mình.....

Trời vẫn còn rất nóng, trước cửa hàng siêu thị rất đông người. Chu Trì Ngư nhìn các bạn khác mua kem mà thèm thuồng, trong lòng trăn trở dữ dội.

Từ khi họ lên tiểu học, dì Bạch và ông Cố đặc biệt quan tâm đến sinh hoạt của cậu. Dù bé không còn mập như hồi mẫu giáo, nhưng các loại đồ ăn vặt có nhiều chất phụ gia đều bị cấm tuyệt đối. Đồ ăn vặt hiện tại của bé đều là nhà tự làm, và quyền quản lý đồ ăn vặt thì nằm trong tay của Cố Uyên.

Học sinh tiểu học có thể ăn trưa ở trường hoặc mang cơm theo. Dì Bạch lo hai đứa không quen với đồ ăn ở căng tin, nên mỗi trưa đều cử người mang cơm tới. Do đó, gần như không đóng phí ăn trưa ở trường.

Tất nhiên, việc này cũng là để hạn chế Chu Trì Ngư ăn uống tùy tiện. Còn Cố Uyên bị liên lụy đơn thuần vì hắn mềm lòng, không cưỡng lại nổi những lần Chu Trì Ngư nũng nịu.

"Chu Tuấn Dặc." Chu Trì Ngư ngại ngùng cúi đầu, trong đầu đang suy tính một kế hoạch táo bạo: "Tớ có thể nhờ cậu giúp một việc được không?"

Chu Tuấn Dặc gật đầu: "Được chứ."

Chu Trì Ngư mở ứng dụng WeChat trên đồng hồ, thì thầm nói: "Tớ có thể chuyển cho cậu 30 tệ, cậu giúp tớ quét mã đóng phí ăn trưa được không?"

Trời thật sự quá nóng, bé chỉ muốn ăn một cây kem thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!