Chương 22: Đồ mèo nhỏ tham ăn

"Ừm?" Cố Uyên vuốt phẳng chiếc quần tây, nâng đôi chân bụ bẫm của Chu Trì Ngư lên giúp bé mặc vào, hỏi: "Anh sai chỗ nào?"

"Em chưa làm bài toán!"

Cố Uyên ngước mắt liếc bé một cái, đã quá quen với kiểu nhõng nhẽo như thế này.

"Xuống đất đi."

Cố Uyên cột giày nghiêm túc xong, để Chu Trì Ngư đứng lên rồi giúp bé chỉnh lại thắt lưng.

Ba năm trôi qua, cả hai người đều cao hơn trước khá nhiều, nhưng chiều cao của họ vẫn cách nhau một cái đầu. Chu Trì Ngư đổ lỗi điều đó cho cân nặng của mình. Một số "bác sĩ mạng" nói rằng nếu trẻ nhỏ mập từ nhỏ thì sau này khó cao.

"Giờ phải làm sao đây?"

Chu Trì Ngư ngoan ngoãn giơ tay để Cố Uyên giúp mặc áo, trong đôi mắt long lanh ánh lên vẻ mong đợi: "Anh ơi, giúp em nghĩ cách đi."

Sau khi cài xong huy hiệu trường học, ánh mắt Cố Uyên dừng lại trên gương mặt đỏ hồng tròn trĩnh kia, nâng cằm bé lên hỏi: "Sao không làm bài?"

Chu Trì Ngư lén giấu tay sau lưng, nói lí nhí: "Em quên mất."

Cố Uyên đã quen rồi, kiểu "quên mất" này mỗi học kỳ ít nhất hai lần.

"Nếu anh không giúp em, em sẽ bị phạt đứng đấy!" Chu Trì Ngư đeo cặp sách, bám sát theo sau Cố Uyên làm nũng: "Không chừng còn bị đánh tay nữa!"

Cố Uyên bước chậm lại: "Trường cấm phạt roi rồi."

Chu Trì Ngư nhăn mặt: "Nhưng em sẽ bị tổn thương tinh thần!"

Bây giờ Cố Uyên đi lại nhanh nhẹn, leo cầu thang lên xuống không cần nghỉ, thể lực khá hơn trước nhiều, đôi khi Chu Trì Ngư còn không đuổi kịp.

"Anh ơi nghĩ cách giúp em nhanh lên."

Chiếc xe đã chờ sẵn ngoài sân, sau khi hai người lên xe, Chu Trì Ngư lôi bài toán ra ôm trong lòng, hậm hực hừ hừ vài tiếng, liếc trộm Cố Uyên mong được giúp đỡ.

Cố Uyên đưa bữa sáng cho bé, nhẹ giọng: "Ăn sáng trước đã."

Hôm nay bữa sáng là cơm nắm xúc xích cá ngừ với sữa đậu nành và sữa bò – món khoái khẩu của Chu Trì Ngư. Thấy đồ ăn, bé lập tức buông bài tập, chân đung đưa vui vẻ vừa ăn vừa tận hưởng.

Cố Uyên không vội ăn, mà mở bàn gấp trong xe, lấy sách bài tập toán ra, lật đến phần bài tối qua.

"Câu 1, 24 chia cho 2 bằng bao nhiêu?"

Cố Uyên cầm bút, chuẩn bị giúp Chu Trì Ngư điền đáp án.

Dù những bài này chỉ cần ba phút là làm xong, nhưng Cố Uyên không định làm thay. Bạch Ôn Nhiên nói làm vậy là nuông chiều, không tốt cho sự phát triển của Chu Trì Ngư.

Nhưng nếu Chu Trì Ngư tự nghĩ ra kết quả, còn hắn chỉ điền giúp thì chắc không vấn đề gì.

Chậm trễ bữa sáng còn tệ hơn cho sự trưởng thành.

"24 chia cho 2..."

Chu Trì Ngư vừa nhai xúc xích vừa bắt đầu suy nghĩ.

Cố Uyên bình thản nói: "Em có 24 cái xúc xích, chia đôi cho anh, còn lại bao nhiêu?"

"Còn 12 cái!" Chu Trì Ngư lập tức trả lời: "Nhưng nếu anh thích ăn, em có thể cho anh hết đó."

Cố Uyên đang điền đáp án khựng lại một chút, ánh mắt ánh lên một tia cười nhẹ khó nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!