Chương 20: Công chúa ngủ trong rừng

"Hai bạn nhỏ sao vẫn chưa ngủ?" Cô Nguyệt lúc này bước vào phòng, nhẹ nhàng nói: "Đến giờ ngủ trưa rồi nhé."

Cố Uyên lập tức cứng người, lo cô giáo phát hiện ra Chu Trì Ngư không chịu ăn rau, bèn lén lút rút tay lại, giấu phần rau đã nhả vào trong chăn.

Chu Trì Ngư nhìn hắn, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh chợt cong lên vì vui.

Dáng vẻ anh trai lén lút nhìn cũng vui ghê.

Miệng không còn rau, bé cảm thấy nhẹ cả người, mấy thứ rau đó thật sự quá khó ăn, còn khó hơn cả uống thuốc.

Rảnh rỗi chẳng buồn ngủ, Chu Trì Ngư lén nhướng mày về phía Cố Uyên, rồi nghịch nghịch tay với hắn.

"Tiểu Ngư, ngủ đi."

Bị cô giáo bắt quả tang, Chu Trì Ngư vội vàng nhắm mắt lại. Lúc tỉnh dậy thì đã hết giờ nghỉ trưa.

Bé ngủ không bao giờ ngoan ngoãn, cái đầu tóc rối bù của bé đảo mắt tìm kiếm Cố Uyên khắp nơi.

Cô Nguyệt nhắc: "Anh trai của con đã mặc xong đồ rồi đó, giờ con là người cuối cùng đấy."

"Dạ." Chu Trì Ngư đáp bằng giọng trẻ con, ngáp một cái rồi bắt đầu mặc quần áo. Bé rất tò mò, không biết phần rau mà Cố Uyên cầm cuối cùng đã xử lý sao rồi. Nếu cô giáo biết bé là người phun ra, có bị bắt ăn lại không ta?

Bé len lén nhìn nét mặt cô Nguyệt, thấy không có gì lạ mới yên tâm phần nào.

Lúc ăn trái cây, Cố Uyên vẫn ngồi cạnh Chu Trì Ngư.

Khác với các bạn nhỏ khác, Cố Uyên mặc áo ba lỗ ôm sát người. Mọi người xung quanh đều tò mò không hiểu vì sao hắn lại mặc như thế, nhưng vì Cố Uyên luôn có vẻ lạnh lùng nên không ai dám hỏi, chỉ dám len lén nhìn.

Chu Trì Ngư vừa nhai dâu tây vừa nhìn lén Cố Uyên. Hắn đang từ tốn ăn trái cây, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt tinh nghịch kia thì nhẹ nhàng đặt nĩa xuống, quay sang nhìn Chu Trì Ngư.

Chu Trì Ngư giơ tay lên: "Cô ơi, con muốn ăn thêm dâu tây ạ."

"Dâu tây có nhiều đường lắm, tiểu Ngư không ăn thêm được đâu nha."

Chu Trì Ngư bĩu môi, buồn bã cầm lấy trái nho đỏ. Không hiểu sao, ở nhà thì bị bắt giảm cân, đến trường cũng bị yêu cầu giảm cân!

Bé chống cằm, vẻ mặt ấm ức.

Ngay lúc đó, đĩa trái cây trước mặt bé đột nhiên có thêm hai quả dâu tây.

Cố Uyên đã âm thầm đẩy phần trái cây của mình cho Chu Trì Ngư, rồi cầm ly nước đi đọc sách.

Sợ các bạn nhỏ khác mách cô, Chu Trì Ngư lo lắng nhét vội hai quả dâu tây vào miệng, phồng má che giấu, đảo mắt quan sát xung quanh.

A Bố nhìn thấy bé một cái, Chu Trì Ngư lập tức "ưm" một tiếng, bưng đĩa hoa quả chạy vội đi súc miệng.

Hai quả dâu tây đã bị bé ăn sạch rồi!

Có mách cũng vô ích!

Vẫn là anh trai thương bé nhất!

Chiều hôm đó, cô Nguyệt thông báo một tin vui.

Trường mầm non của các bé sắp tổ chức lễ hội cổ tích mùa xuân sau nửa tháng nữa. Hôm đó, tất cả các bạn nhỏ sẽ mặc những bộ đồ biểu diễn xinh xắn, lên sân khấu biểu diễn các tiết mục.

Đặc biệt, nhà tài trợ lớn nhất cho lễ hội lần này chính là mẹ của Chu Trì Ngư, nên toàn bộ đồ ăn vặt, trái cây và quà tặng hôm đó sẽ do mẹ Chu chuẩn bị.

Các bạn nhỏ nghe xong thì vỗ tay reo hò phấn khích, chỉ trừ Cố Uyên và cô Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!