Chương 2: Anh ấy gầy lắm, không mập như con

Trong căn phòng yên tĩnh, sạch sẽ, thấp thoáng vang lên tiếng người lớn đang cố nhịn cười, ngay cả Bạch Ôn Nhiên cũng không nhịn được mà cúi mắt cười khẽ.

Chu Trì Ngư không hiểu người lớn đang cười gì, bé chỉ nhẹ nhàng dựa khuôn mặt bầu bĩnh vào mép giường, đầy vẻ chờ mong nhìn chằm chằm Cố Uyên, đợi hắn xuống giường đi chơi cùng mình.

Trước đây mỗi lần bé ăn thêm hai miếng bánh kem, bé cũng thường khen cô giáo mầm non như thế này.

"Cậu mới là con gái ấy!"

Gương mặt tái nhợt, gầy yếu của Cố Uyên lập tức đỏ bừng lên vì tức giận. Hắn dồn hết sức đẩy chiếc chăn đang che mặt Chu Trì Ngư ra: "Ra ngoài đi!"

Chu Trì Ngư mất thăng bằng, đứng sững lại, khuôn mặt bầu bĩnh thoáng nhăn lại bối rối. Bé nhìn Cố Uyên đang giận dữ mà chẳng hiểu vì sao đối phương lại nổi giận đến vậy.

"Tiểu Uyên." Bạch Ôn Nhiên vội vàng ôm lấy Cố Uyên, vừa trấn an hắn, vừa quay sang giải thích cho Chu Trì Ngư: "Đây là anh trai, lớn hơn con hai tháng."

"Anh trai?" Chu Trì Ngư nghiêng đầu nhỏ, như chợt hiểu ra lý do Cố Uyên tức giận.

Cô giáo mầm non từng dạy cách phân biệt con trai với con gái, chắc là lúc đó mình không tập trung nghe giảng. Bé mím môi, ánh mắt dừng lại ở những ngón tay trắng trẻo của Cố Uyên, rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay mũm mĩm của mình lên đó.

"Anh ơi, anh đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả công chúa nữa."

"Đừng chạm vào tôi!" Cố Uyên lạnh lùng rụt tay lại, không nhịn được ho khẽ hai tiếng: "Tôi không thích cậu! Làm ơn đừng nói chuyện với tôi!"

Giọng Cố Uyên tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Chu Trì Ngư bị dọa sợ.

Bé rụt người lại, bước lùi về phía sau vài bước, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng hốt.

Cố Uyên siết chặt tay, hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn. Bác sĩ trong nhà thấy vậy thì lập tức mở hộp thuốc, giúp hút chất nhầy đang nghẽn trong khí quản của hắn ra.

"Tiểu Uyên! Hít thở nhẹ nhàng nào!"

Nhìn người lớn luống cuống tay chân và những dụng cụ y tế lạnh lẽo trước mắt, ánh mắt đen láy của Chu Trì Ngư bỗng lộ rõ vẻ sợ hãi. Đặc biệt khi thấy gương mặt đau đớn nhăn nhó của Cố Uyên, bé bỗng bật khóc "Oa" một tiếng.

Bé chạy đến ôm chân Cố Thành, sợ hãi rối loạn.

"Tiểu Uyên! Không được nói chuyện như vậy với em nhỏ."

Cố Thành bế Chu Trì Ngư đang khóc nức nở vào lòng, định nghiêm giọng trách móc, nhưng khi nhìn thấy vết bầm trên tay con trai mình thì mọi lời trách mắng lại nghẹn nơi cổ họng.

Ông nhẹ nhàng cúi đầu, ôm lấy Chu Trì Ngư đang khóc như mưa rời khỏi phòng ngủ.

"Tiểu Ngư, là anh không đúng, để lát nữa anh xin lỗi con được không?" Cố Thành nhìn đứa trẻ bầu bĩnh trong vòng tay, lòng ông ngổn ngang cảm xúc. Ông rất mong tiểu Uyên của mình có thể khỏe mạnh, hoạt bát như Chu Trì Ngư. Nhưng từ lúc sinh ra, dường như tiểu Uyên đã bị Thần chết trói chặt bằng gông xiềng, sinh mệnh của hắn đang đếm ngược từng ngày.

"Chắc tiểu Ngư ăn cơm cũng giỏi lắm nhỉ." Ông nghẹn giọng lẩm bẩm: "Tiểu Ngư có phải bị dọa sợ rồi không?"

Đứa bé trong lòng rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, phải một lúc lâu sau mới lau nước mắt, ấm ức ngẩng khuôn mặt tròn lên: "Chú ơi, mỗi lần con đều là người ăn cơm nhanh nhất lớp đó!"

Cố Thành bật cười, không ngờ Chu Trì Ngư lại dễ thương như vậy.

Ông dịu dàng xoa đầu bé rồi dẫn vào một căn phòng rộng rãi, sáng sủa.

"Từ nay về sau, tiểu Ngư ở đây nhé, con có chịu không?"

Chu Trì Ngư thực ra cũng không rõ vì sao mình lại ở nhà họ Cố, nhưng bé rất thích ông Cố, cảm thấy thân quen lắm. Hồi nhỏ, ông thường hay bế bé đi chơi.

"Dạ được ạ."

Chu Trì Ngư nhảy xuống khỏi lòng Cố Thành, "hự" một tiếng bò lên giường, dang rộng tay chân ngắn ngủn tròn tròn: "Chú ơi, giường nhà chú giống hệt giường nhà con, cũng mềm y như vậy!"

Cố Thành mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!