Chương 19: Em lái ô tô đi tìm anh rất lâu luôn đó

"Các bạn nhỏ hãy giữ trật tự."

Cô giáo lên tiếng, rồi xoa đầu Chu Trì Ngư: "Bạn nhỏ Cố Uyên đúng là anh trai của tiểu Ngư. Có lúc cậu ấy cảm thấy không khỏe nên phải ngồi xe lăn. Mong các con biết yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau."

"Đúng rồi, đúng rồi!" Chu Trì Ngư cảm thấy mình được cô giáo công nhận, lập tức ngẩng đầu tự hào nói: "Chúng ta đều là bạn tốt!"

Trước màn hình giám sát, cô hiệu trưởng cảm thán: "Tiểu Ngư thật sự là một bạn nhỏ khiến người ta yêu quý."

Bạch Ôn Nhiên và Cố Thành cùng gật đầu. Cố Thành nói: "Nhà mình có được tiểu Ngư làm em trai của tiểu Uyên thật là may mắn."

Trong lớp có rất nhiều đồ chơi thú vị, nhưng Cố Uyên không hề thấy hứng thú. Dù chưa từng đi nhà trẻ, nhưng ở nhà hắn đã được rèn luyện với những món đồ chơi phát triển trí tuệ chuyên biệt, nên tư duy hiện giờ đã ngang với trẻ tám tuổi.

Kể từ lúc tự giới thiệu xong, Cố Uyên cứ nắm chặt tay Chu Trì Ngư, hễ bé đi đâu là đi theo đó. Mao Mao

- người từng tranh cãi với Cố Uyên, vẫn luôn tránh né, thỉnh thoảng còn thì thầm với nhóm bạn.

"Trò chơi này gọi là "Vịt con qua sông", cực kỳ khó đó. Chu Trì Ngư, cậu muốn thi đấu với tớ không?"

Chu Trì Ngư đột nhiên bị gọi tên, tò mò ngó đầu lên thì thấy cô giáo mang ra một bộ đồ chơi mới.

"Nếu cậu thắng tớ, tớ sẽ tặng cậu bánh quy tớ mang về từ Thụy Sĩ!"

Người vừa nói là A Bố – bạn nhỏ biết nhiều chữ Hán nhất lớp. Nhóc lấy từ cặp của mình ra một hộp bánh quy, giơ lên khoe khoang: "Cậu muốn chơi với tớ không?"

A Bố thích Chu Trì Ngư và cũng biết điểm yếu của bé. Nhóc tin chắc mình sẽ thắng, rồi được nhìn Chu Trì Ngư năn nỉ xin bánh với bộ dạng đáng yêu.

"Anh tớ có thể chơi cùng không?"

Chu Trì Ngư biết Cố Uyên rất thông minh và cũng muốn giúp hắn sớm làm quen bạn bè, nên kéo tay hắn đến gần: "Anh ấy cũng giỏi lắm."

Cố Uyên nhìn A Bố chăm chú, như đang suy nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"Không được." A Bố từ chối thẳng thừng, vì nhóc chỉ muốn đấu với Chu Trì Ngư.

"Cậu chẳng phải lúc nào cũng nói mình giỏi nhất sao?" Chu Trì Ngư lập tức dùng phép khích tướng, lè lưỡi trêu: "Tớ đoán cậu sợ thua rồi."

"Đúng đó, A Bố chỉ giỏi nói khoác thôi." Mấy bạn nhỏ khác cũng bắt đầu ồn ào.

A Bố không chịu được khi bị nói vậy, nhóc ưỡn ngực lên: "Chơi thì chơi! Ai tớ cũng thắng được!"

Năm phút sau, cuộc thi giữa các bạn trai chính thức bắt đầu.

Trò chơi "Vịt con qua sông" có luật chơi đơn giản: có hai chiếc thuyền, ai đưa được vịt con và bạn bè của nó sang sông trước sẽ thắng. Nhưng có vài quy tắc kèm theo, như nếu có sói bên kia thì không được để thỏ ở lại, mèo và chuột thì không được cùng đi một chuyến,...

*giống game "Qua sông" é hen

A Bố lúc đầu rất tự tin, nhưng khi thấy Cố Uyên chỉ mất ba bước đã đưa được bốn con vật sang sông, trán nhóc bắt đầu đổ mồ hôi.

Cố Uyên thì chống cằm, lặng lẽ suy nghĩ bước tiếp theo. Hắn bắt đầu cảm thấy tò mò về mục đích của A Bố.

Hắn nhớ lúc mình đang đọc sách, mấy bạn nhỏ khác muốn xin bánh quy của A Bố nhưng đều bị từ chối.

Hắn đoán, A Bố định giữ bánh lại cho Chu Trì Ngư.

Nhưng... ai mà chẳng thích Chu Trì Ngư cơ chứ?

"Thua rồi! A Bố thua rồi!"

Khi chiếc thuyền cuối cùng của Cố Uyên đến đích, A Bố thất vọng ôm đầu, gục mặt xuống bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!