Chương 17: Bánh kem Fondant

Ánh sáng rực rỡ từ những chùm pháo hoa như sao băng lướt qua, phản chiếu lung linh trên tấm kính cửa sổ.

Trong nhà, bữa cơm tất niên của Cố gia đã bắt đầu. Nhưng Cố Uyên lại ôm món quà trong lòng, cùng Chu Trì Ngư ngồi trước cửa sổ ngắm pháo hoa.

Dù pháo hoa rất đẹp, nhưng ánh mắt của Chu Trì Ngư cứ nhìn chằm chằm vào bàn ăn, mắt tròn xoe đầy thèm thuồng.

Bé đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nước miếng suýt chảy ra.

"Anh ơi, mình không đi ăn cơm à?" Chu Trì Ngư dụi dụi đôi tay nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh đầy vẻ sốt ruột: "Chú và dì bưng ra bao nhiêu món ngon kìa."

"Chu Trì Ngư."

Trong đầu Cố Uyên lúc này vẫn đầy ắp những suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra trong căn phòng quà tặng.

Đôi mắt đẹp trong veo của Chu Trì Ngư khiến hắn liên tưởng đến con mèo nhỏ màu cam mà mình nuôi — ánh mắt ấy tràn đầy sự phụ thuộc và đáng yêu.

Nếu hắn từng có thể nuôi mèo nhỏ, thì cũng có thể chăm sóc Chu Trì Ngư.

Vậy thì, hắn cần một cái cớ.

Lúc này, quản gia lên tiếng nhắc họ đi ăn cơm. Cố Uyên quay đầu lại nhìn, thấy Lan Lan, Lam Dịch Lâm, cả Cố Phong và Thẩm Vũ Tiêu, đều đang nhìn món quà trong tay hắn với ánh mắt đầy ao ước.

"Chúng ta đi ngay thôi!" Chu Trì Ngư không thể chờ được nữa, hai chân bé mũm mĩm đã sẵn sàng lao lên, chỉ chờ Cố Uyên ra hiệu.

Cố Uyên gật đầu từ tốn, ánh mắt chăm chú nhìn Chu Trì Ngư: "Em có muốn làm em trai của anh không?"

"Hả?" Chu Trì Ngư ngây thơ cười nói: "Em vốn là em trai của anh mà."

Cố Uyên hơi nhíu mày: "Ý anh là... em có muốn làm em trai duy nhất của anh không?"

"Em trai duy nhất?" Vì đói bụng quá nên đầu óc Chu Trì Ngư gần như không hoạt động nổi: "Nếu làm em trai của anh, anh sẽ mua đồ ăn vặt cho em chứ?"

Suy nghĩ một lúc, bé hỏi ra điều mà mình quan tâm nhất.

"Tất nhiên." Cố Uyên trả lời bằng giọng nghiêm túc hơn cả tuổi: "Tất cả đồ ăn vặt của anh đều sẽ cho em. Em muốn gì, anh cũng sẽ cho."

"Trời ơi!" Chu Trì Ngư không dám tin có chuyện tốt vậy xảy ra. Trong mắt bé, người sẵn sàng chia đồ ăn vặt cho mình chỉ có ba mẹ mới làm được.

"Vậy thì em làm em trai của anh nha."

"Em là em trai duy nhất của anh!"

Chu Trì Ngư vui quá, ôm lấy cánh tay Cố Uyên nhảy cẫng lên, mắt lấp lánh như có cả bầu trời sao.

Cố Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy bàn tay nhỏ tròn trịa của Chu Trì Ngư: "Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi."

"Dạ!"

Chu Trì Ngư giống như một cái mô

-tơ nhỏ chạy bằng điện, đẩy xe lăn của Cố Uyên phóng nhanh về phía phòng ăn. Ông Cố thấy hai đứa nhỏ quay lại, mỉm cười trêu chọc: "Xem pháo hoa xong rồi à?"

"Ông ơi! Con có anh trai rồi nè." Chu Trì Ngư kéo tay áo lên, háo hức cắn một miếng bò hầm: "Cố Uyên chính là anh trai của con."

Ông Cố vẫn chưa hiểu rõ ý tụi nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Con vẫn luôn có anh trai mà, Dịch Lâm, tiểu Phong với Tiêu Tiêu đều là anh con mà."

Sắc mặt Cố Uyên khẽ thay đổi, mấy lần gắp đồ ăn không xong, sốt ruột nghĩ cách làm sao để giải thích với ông rằng hắn muốn làm người anh duy nhất của Chu Trì Ngư.

Chu Trì Ngư đã nói ngay: "Không giống nhau đâu, con chỉ nhận Cố Uyên là anh trai thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!