Trong bóng đêm, hai bóng người – một cao, một thấp – lặng lẽ đi qua phòng khách.
Cố Uyên không thích ăn đồ vặt, môi trường sống cũng đòi hỏi rất cao về chất lượng không khí, vì vậy trong phòng ngủ của hắn gần như không có đồ linh tinh. Muốn tìm đồ ăn vặt thì chỉ có thể vào phòng chuyên dụng chứa chúng.
Bánh xe lăn nhẹ nhàng lăn trên thảm. Chu Trì Ngư lén lút đẩy xe cho Cố Uyên, mắt mở to như cú mèo, săm soi mọi ngóc ngách tìm đồ ăn vặt.
So với sự hồi hộp ấy, Cố Uyên trông rất điềm tĩnh, khuôn mặt đẹp trai lộ ra chút khó chịu. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác uy h**p – mà người uy h**p lại là "em trai ngoan" do chính tay mình dạy dỗ.
Ánh đèn vàng nhạt phủ lên sàn đá một lớp sương mỏng màu bạc. Vì sợ lạnh nên Cố Uyên khoác thêm áo khoác lông cừu. Khi vô tình quay đầu lại, hắn để ý thấy hai bên má của Chu Trì Ngư đang lấm tấm nước mắt.
Chu Trì Ngư... đang khóc ư?
"Em..." Hắn định nói gì đó rồi lại thôi.
"Sao vậy ạ?" Giọng Chu Trì Ngư rất nhỏ, nghe giống như một chú chuột con đang vụng trộm gặm đồ ăn, thì thầm rất khẽ, rõ ràng lo lắng kế hoạch trộm đồ ăn vặt bị người lớn phát hiện.
Lúc này, sự nghiêm nghị và khó chịu trên mặt Cố Uyên dần tan biến, ánh mắt hắn cũng dịu lại, xen chút bất lực và cảm thông.
Chu Trì Ngư còn nhỏ quá, tại sao lại bắt em ấy giảm cân chứ?
Đinh!
Hệ thống nhận diện vân tay báo thành công, cánh cửa sắt nặng nề được mở ra nhẹ nhàng.
Khi thấy bên trong kệ đầy ắp đồ ăn vặt, mắt Chu Trì Ngư sáng rực như chuột sa hũ gạo, tràn ngập niềm vui.
"Đây là cung điện đồ ăn sao?!"
Từng tầng từng tầng kệ chất đầy đồ vặt khiến Chu Trì Ngư hoa cả mắt. Bé cầm một hộp bánh quy cuộn trứng yêu thích, phấn khích giơ lên: "Anh ơi, anh đúng là đại gia luôn!"
Cố Uyên khẽ hừ một tiếng, chậm rãi đẩy xe lăn tiến vào.
Trong màn đêm yên tĩnh và thanh tao, hắn chăm chú nhìn Chu Trì Ngư ăn ngon lành như đang suy nghĩ gì đó.
Trông em ấy thật sự rất đói – bình thường ăn khỏe là thế, tối nay lại chỉ ăn được một ít cơm nhỏ bằng nắm tay.
"Anh ơi, cuộn socola phô mai này cũng ngon lắm!"
Chu Trì Ngư miệng dính socola đen thui, cười tít mắt: "Mai mốt mẹ em đến đón, em sẽ mời anh về nhà em chơi, em sẽ cho anh hết đồ ăn vặt của em luôn!"
Tim Cố Uyên chợt trùng xuống, giọng nói non nớt mang theo chút dò hỏi: "Em có nhớ nhà không?"
"Nhớ chứ!" Chu Trì Ngư vừa mở gói khoai tây vị phô mai gà vừa lẩm bẩm: "Mẹ em sẽ không để em bị đói như vậy đâu."
Sắc mặt Cố Uyên thoáng ngẩn ra, rồi cúi đầu im lặng.
Chu Trì Ngư dường như còn đáng thương hơn cả hắn. Ít ra sau khi hắn qua đời, ba mẹ vẫn có thể sinh thêm con, không cô đơn. Còn Chu Trì Ngư thì sao?
Người thân của em ấy... đều đã trở thành những vì sao trên trời cả rồi.
Hắn không phải là người dễ xúc động vì người khác, nhưng chuyện Chu Trì Ngư đã trải qua khiến hắn cảm thấy rất đau lòng – dù bản thân cũng không hiểu vì sao.
"Anh ơi, em nhớ họ lắm..."
Hàng mi dài của Chu Trì Ngư cụp xuống, trong giọng nói đầy nỗi nhớ da diết: "Mẹ em bảo qua Tết mới có thể đến đón em."
Cố Uyên chỉ "ừ" một tiếng, không biết phải nói gì. Hắn với tay lấy một gói snack vị dừa từ trên kệ đưa cho bé: "Cái này ngon lắm."
"Cảm ơn anh!" Đôi mắt Chu Trì Ngư cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Anh là người em yêu nhất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!