Chương 14: Giảm cân

"Nếu em nói như vậy, thì tất cả bánh quy này đều là của em." Cố Uyên chắc chắn Chu Trì Ngư sẽ đồng ý, trên mặt hiện rõ biểu cảm kiểu "phải làm bằng được".

Chu Trì Ngư cúi đầu, nhìn chằm chằm túi áo của mình đã căng phồng sắp trào ra vì bánh quy, lại ngó lên bàn xem mấy cái bánh còn sót lại, rồi chậm rãi gật đầu: "Xấu tính quá à, nhưng em nghe lời anh."

Bé không hiểu vì sao Cố Uyên lại muốn làm như vậy, nhưng biết là nếu làm thì vừa được ăn bánh quy, lại còn được học chung lớp với Cố Uyên, vậy thì còn gì bằng?

Chỉ là...

Bé bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thật sự phải nói với người lớn như vậy sao?

Bé cảm thấy kiểu nói đó giống mấy đứa trẻ hư, không ngoan.

"Anh ơi, em có thể không nói như vậy không?"

Cố Uyên nhìn ra bé đang do dự, như cố tình trêu chọc, lập tức bóc một chiếc bánh quy nhỏ nhét vào miệng ngay trước mặt Chu Trì Ngư, giọng dứt khoát không cho thương lượng: "Không được đâu."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Chu Trì Ngư đành bó tay.

Như thể đã hạ quyết tâm, bé mím đôi môi phúng phính lại rồi đem toàn bộ số bánh quy trong túi ra ăn luôn, hoàn toàn chìm đắm trong sự dụ dỗ của đồ ăn ngon.

Tối hôm đó, bé len lén bước chân nhỏ đến chỗ ông Cố đang đọc sách, giả vờ hung dữ, định nói chuyện như lời Cố Uyên dặn. Bé cứ tưởng ông sẽ mắng mình, ai ngờ ông chỉ cười hiền từ rồi gật đầu đồng ý luôn.

Cố Uyên đứng nấp một bên quan sát thì cực kỳ hài lòng. Sợ Chu Trì Ngư nói hớ để lộ kế hoạch, hắn nhanh chóng lấy sữa chua phô mai nhét vào miệng Chu Trì Ngư.

"Cái này gọi là chiến lược đó, em không được kể cho ai nghe nha."

"Dạ!" Chu Trì Ngư l**m mép dính sữa chua, ngây thơ gật đầu: "Chiến lược!"

Sau khi chuyện đi học được sắp xếp ổn thỏa, kế hoạch rèn luyện của Cố Uyên cũng bắt đầu diễn ra đúng như dự tính.

Hôm nay, khi chuyên gia dinh dưỡng đến kiểm tra các chỉ số sức khỏe cho Cố Uyên, ông Cố cũng mời người đó sang phòng trà, nhờ kiểm tra luôn tình trạng sức khỏe của Chu Trì Ngư.

Người đó nhìn Chu Trì Ngư — một cục nếp trắng trắng tròn tròn khoẻ mạnh, da dẻ hồng hào, đang chơi đùa với con mèo cam, nhìn còn lanh lợi hơn cả hổ con.

Quả nhiên, kết quả kiểm tra của Chu Trì Ngư rất bình thường. Chỉ có mỗi chỉ số cân nặng là vượt chuẩn rõ rệt.

"Tiểu Ngư nhà chúng ta sau này phải bắt đầu giảm cân rồi."

Ông Cố cười ha hả, cầm tờ kết quả xét nghiệm nói: "Vì sức khỏe của con đó."

Chu Trì Ngư vẫn chưa ý thức được chuyện giảm cân sẽ ảnh hưởng thế nào tới mình, cũng chẳng hiểu "giảm cân" là gì, nên vô tư cười nói: "Dạ."

Quản gia Trần kinh ngạc bật cười, thầm nghĩ đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

Tới bữa tối, Chu Trì Ngư phát hiện đĩa thức ăn trước mặt mình toàn là rau xanh, những món mà bé thích như thịt và cơm trắng thì gần như biến mất.

"Ông ơi, thịt của con đâu?"

Chu Trì Ngư giơ tay mũm mĩm lên cao: "Con muốn ăn cánh gà."

"Tiểu Ngư à, đầu bếp chuẩn bị cho con cơm nắm khoai lang đỏ rồi, bên trong có trộn một chút tôm, cá và thịt bò. Theo chế độ giảm cân thì bữa tối chỉ được ăn như vậy thôi con."

Cố Uyên cũng vừa mới biết chuyện Chu Trì Ngư phải giảm cân. Hắn đang thong thả ăn cá hồi chiên giòn, hơi nghiêng đầu khó hiểu: "Trẻ con mà cũng phải giảm cân sao?"

Trong ấn tượng của hắn, giảm cân là việc chỉ người lớn mới làm.

"Giảm cân là gì vậy?" Chu Trì Ngư mơ hồ không hiểu, nếm một miếng cơm nắm nhạt nhẽo thì nhăn khuôn mặt mũm mĩm lại: "Có phải là đi nhặt đồ ăn không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!