Chương 13: Mua chuộc

Trên TV, bản tin chỉ chiếu trong thời gian ngắn. Khi tin tức kết thúc, Cố Uyên vội vàng rút tay mình ra. Trước mắt hắn là một đôi mắt trong veo sáng rỡ.

Hắn mím môi, nhỏ giọng nói: "Em thắng rồi."

Chu Trì Ngư vui vẻ nhướn gương mặt tròn trĩnh lên: "Vậy anh sẽ mua cho em thêm một hộp kem nữa phải không?"

Cố Uyên "ừ" một tiếng, trong tiếng reo hò vui mừng của Chu Trì Ngư, mua thêm một hộp kem vị dâu rồi đưa vào tay bé.

Bạch Ôn Nhiên vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy, cúi người cười trêu: "Tiểu Uyên thật sự rất quý tiểu Ngư nha."

Chu Trì Ngư ôm hai hộp kem, tâm trạng cực kỳ tốt, đầy tự hào dụi dụi vào vai Cố Uyên: "Anh là người thích em nhất!"

"Anh không có." Cố Uyên quay đi, nhanh chóng điều khiển xe lăn rời khỏi: "Anh chỉ đang giữ lời hứa thôi."

Nhìn bóng lưng ngày càng xa kia, Chu Trì Ngư ngây ra, lẩm bẩm: "Sao anh ấy lại như vậy?"

"Anh ấy ngượng đấy con." Bạch Ôn Nhiên bật cười.

Cách đó không xa, Cố Uyên trốn sau kệ sách, lén nhìn Chu Trì Ngư đang nói chuyện với mẹ mình, lông mi cụp xuống, trong lòng rối bời.

Hắn cảm thấy mình dường như quá để ý đến Chu Trì Ngư rồi.

Khi về đến nhà, ông Cố đã biết chuyện Cố Uyên muốn đi mẫu giáo và cảm thấy rất vui. Ông nhìn thấy Cố Uyên đang ngồi trên thảm chơi với Chu Trì Ngư và chú mèo nhỏ, lập tức bắt đầu sắp xếp việc nhập học cho hắn.

"Tốt nhất là cho thằng bé học cùng lớp với tiểu Ngư."

"Phía trường học cũng nên liên hệ trước, tiểu Uyên cần được quan tâm đặc biệt khi ở nhà trẻ."

Chú mèo cam chỉ mới ba tháng tuổi, thân hình bụ bẫm, khó giữ thăng bằng. Vì cố bắt món đồ chơi mèo trong tay Cố Uyên nên đã té lên té xuống nhiều lần.

Cố Uyên hỏi Chu Trì Ngư: "Sao em biết anh thích mèo cam?"

Chu Trì Ngư lúc đó đang mải mê ăn bánh quy hình con thú, tranh thủ quay sang trả lời: "Vì em thích anh."

Tai của Cố Uyên bất giác đỏ lên, tò mò nhìn bé: "Hửm?"

"Em thích anh, nên đương nhiên biết anh thích mèo cam rồi." Chu Trì Ngư ra vẻ bí hiểm, hai má phồng lên dễ thương: "Anh ơi, anh đã đặt tên cho mèo con chưa?"

Cố Uyên suy nghĩ hai giây: "Gọi là Khang Khang đi."

"Khang Khang?" Chu Trì Ngư cực kỳ hứng thú: "Tên nghe dễ thương thật!"

"Ừ." Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của mèo con, ôm nó vào lòng.

Hắn mong mèo con sẽ lớn khỏe.

Hắn cũng mong Chu Trì Ngư khỏe mạnh, ba mẹ và ông nội cũng khỏe mạnh.

Lúc này, ông Cố đột nhiên gọi to: "Tiểu Uyên, nếu sắp xếp cho con và tiểu Ngư học cùng lớp Lá thì được chứ?"

Chưa để Cố Uyên trả lời, Cố Thành đang uống nước thì nói chen vào: "Tiểu Uyên chắc chắn đồng ý. Không có tiểu Ngư thì thằng bé đã chẳng muốn đi học."

Đôi mắt Cố Uyên khẽ rung lên, lập tức nhìn về phía Chu Trì Ngư.

Quả nhiên, Chu Trì Ngư rất bất ngờ, lại còn rất vui, thậm chí có chút tự đắc.

Mặt hắn đỏ ửng rõ rệt, bàn tay nhỏ siết chặt lại, mày nhíu lại phản bác: "Con không muốn."

"Không muốn?" Ba người lớn đồng thanh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!