Chu Trì Ngư cảm thấy đầu hơi ngứa, nhưng vẫn rất vui vẻ chơi đùa.
Cố Uyên ôm chặt bé, chặt đến mức khiến Chu Trì Ngư rất tò mò không biết lúc này vẻ mặt của Cố Uyên trông thế nào. Bé khẽ ngẩng đôi mắt linh hoạt lên, nhưng dù vậy, vẫn không thấy rõ gương mặt của Cố Uyên.
Bé nghĩ, chắc chắn Cố Uyên rất thích con mèo nhỏ màu vàng cam này.
"Anh, anh muốn đặt tên cho nó là gì?"
Chu Trì Ngư trong lòng có rất nhiều ý tưởng, nhưng chú quản gia đã nhắc nhở bé rằng tên của mèo nên để Cố Uyên đặt.
Cố Uyên buông Chu Trì Ngư ra, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng v**t v* tai con mèo: "Anh vẫn chưa nghĩ ra."
Chu Trì Ngư nghiêm túc gật gù cái đầu nhỏ: "Không sao đâu, mai nghĩ cũng được."
Người bệnh như Cố Uyên nếu muốn nuôi mèo thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Không chỉ phải hút bụi hằng ngày cho mèo, mà khu vực cho mèo hoạt động cũng cần phải cách ly với phòng ngủ của bệnh nhân. Tất nhiên, tần suất đo chức năng hô hấp FEV1 của Cố Uyên cũng phải được tăng cường theo.
Cố Uyên không nói gì, ánh mắt sáng rực cứ nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ trong lòng Chu Trì Ngư. Con mèo con bụ bẫm, nhìn thôi cũng biết được chăm sóc rất tốt. Đặc biệt là khi được Chu Trì Ngư bế trong tay — một người, một mèo, cả hai đều khỏe mạnh dễ thương, thật sự rất đáng yêu.
"Giờ em muốn mang nó về phòng mình." Chu Trì Ngư nói, vừa đi một buổi trưa, chân tay đều mỏi nhừ: "Nhưng mà đồ của nó như áo với ổ nằm đều còn để ở phòng khách, chú quản gia bảo ngày mai sẽ dọn."
"Ngày mai mới dọn thì tối nay nó ngủ đâu?" Cố Uyên thấy mèo con còn nhỏ, nếu ngủ dưới sàn thì có thể bị cảm. Nhưng nếu ngủ cùng giường với Chu Trì Ngư...
Ánh mắt hắn lặng lẽ dừng lại trên thân hình mũm mĩm của Chu Trì Ngư.
Nếu Chu Trì Ngư ngủ không yên, lỡ đè lên con mèo thì sao?
"Hay là tụi mình cùng đi dọn đi."
Chu Trì Ngư đồng ý với đề nghị này. Bé cùng Cố Uyên sắp xếp ổ cho mèo xong, rồi cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Giờ này, trong biệt thự Cố gia rất yên tĩnh, phòng khách tối đen như mực, chỉ có thể thấy lờ mờ hình dáng của đồ đạc. May mà Cố Uyên mang theo đèn pin nhỏ, nên cả hai cũng dễ dàng tìm được đồ dùng hàng ngày của mèo.
"Để anh bê cái ổ."
Cố Uyên rõ ràng đã đánh giá cao sức mình. Tuy thùng giấy trông không nặng, nhưng hắn vẫn không bê nổi.
Hắn c*n m** d***, lén liếc nhìn Chu Trì Ngư.
Chắc chắn Chu Trì Ngư sẽ cười nhạo hắn mất.
"Anh ơi, anh cầm mấy cái này đi." Chu Trì Ngư đưa hai chiếc áo len cho mèo cho Cố Uyên, rồi cúi người "hự" một tiếng, ôm chặt thùng giấy vào lòng.
Cố Uyên nhìn chằm chằm vào đống quần áo nhẹ như không trên tay mình, khẽ nói: "Anh giúp em cùng dọn mà."
"Em làm được!" Chu Trì Ngư phồng má, kiêu hãnh nhấc cao chân: "Em là bé trai khỏe nhất lớp đó!"
Cố Uyên không nói gì, chỉ lặng lẽ đi phía sau bé.
Cả hai người có chiều cao chênh lệch rõ ràng. Từ góc nhìn của Cố Uyên, vừa hay có thể thấy đỉnh đầu xoáy tóc của Chu Trì Ngư.
Xoáy tóc của Chu Trì Ngư thật đáng yêu, giống như bức《 Đêm đầy sao》của Van Gogh vậy.
Khi bước vào thang máy, nhìn vào tấm kính phản chiếu một cao một thấp, một mập một gầy, Cố Uyên có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Chu Trì Ngư thật giống một cái bánh mật nhỏ, trắng trẻo mũm mĩm.
"Anh ơi, sao anh cười vậy?" Chu Trì Ngư ngáp một cái, có lẽ do mệt vì dọn đồ, hai má cũng hơi ửng đỏ.
"Anh không cười." Cố Uyên không chịu thừa nhận: "Chu Trì Ngư, có phải sức anh yếu quá không?"
"Không có đâu." Chu Trì Ngư nghiêm túc nói: "Anh chỉ là đang bệnh thôi. Em cũng yếu như vậy khi bị bệnh mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!