Từ khi rời khỏi phòng bệnh của ông Cố, Chu Trì Ngư tự mình kéo theo chiếc vali hành lý.
Bên kia đã có người được cử đến thu dọn, nhưng cậu chậm một bước, hành lý chắc chắn cũng đã được đưa về Cố gia.
Trên đường về, Chu Trì Ngư cảm giác cả người mình đang nóng lên.
Không biết từ lúc nào, ngoài trời lại bắt đầu mưa. Cậu ngẩn ngơ nhìn những giọt nước mưa chảy dọc theo cửa kính xe, đôi mắt trong trẻo phủ một lớp sương mờ.
Giờ cậu thấy rất lạnh, giống như đang lên cơn sốt. Cửa sổ xe hé ra một khe nhỏ, gió lẫn mưa tạt vào, làm mái tóc trên trán cậu rối tung. Cậu đưa tay định chỉnh lại, nhưng khi chạm vào trán, hơi nóng bỏng rát khiến ngón tay khẽ co rụt lại.
"Thưa cậu, đã đến nơi rồi."
Tài xế nhìn theo hướng Chu Trì Ngư rời đi, phát hiện cậu bé này thân thể gầy yếu đến đáng lo. Ông nghe nói chủ nhân của ngôi nhà này vốn là một gia tộc danh giá, nhưng hơn mười năm trước cả nhà gặp tai nạn máy bay mà qua đời, từ đó nơi này đã bỏ hoang rất lâu.
Vậy mà hôm nay lại có người tới đây.
Gió mỗi lúc một mạnh, chiếc áo hoodie rộng thùng thình trên người Chu Trì Ngư bị thổi bay phấp phới, thân hình gầy guộc trông như chỉ cần một cơn gió lớn cũng đủ cuốn đi.
Vào phòng, tiếng ho khan nhỏ dần mà dày đặc hơn. Chu Trì Ngư cuộn mình trong chăn, khẽ nhắm mắt lại.
Trong cơn ngủ mê man, cậu liên tiếp mơ thấy nhiều cảnh. Mồ hôi lấm tấm trên hàng mi, lúc thì lạnh, lúc thì nóng.
Cậu mơ thấy ông Cố đến thăm, đau lòng dán miếng hạ sốt cho cậu, giống như khi còn nhỏ từng dỗ dành cậu suốt cả đêm.
Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.
Chu Trì Ngư gắng gượng ngồi dậy, phát hiện Cố Uyên đang ngồi bên cạnh đọc sách. Hàng mi vẫn còn ướt mồ hôi, cậu khẽ chớp mắt, vừa mới hơi động, lưng đã túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Tỉnh rồi? Có đói không em?"
Chu Trì Ngư không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi nhìn ra ngoài sân qua cửa sổ, cậu phát hiện mảnh đất vốn hoang vắng giờ đã được dọn dẹp, những viên đá xanh hiện rõ dưới đất, cành khô cũng được cắt tỉa gọn gàng, đến cả lan can phủ đầy rêu cũng được lau sạch sáng bóng.
"Anh cho người đến dọn dẹp sao?"
"Ừ, đợi anh tốt nghiệp xong, chúng ta có thể ở lại đây."
Giọng Chu Trì Ngư khàn đặc: "Em ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
Cố Uyên từ bếp mang ra một bát cháo cua thịt, ngồi bên giường đút cho cậu: "Cơ thể còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Chu Trì Ngư nếm một muỗng, trong mắt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng.
Mùi vị cháo cua này... rất quen thuộc.
"Ông nội nghe nói em bị bệnh, hôm qua đã đến thăm em."
Vừa nghe xong, sống mũi Chu Trì Ngư bỗng cay cay.
"Ông nội có đến thật sao?"
Khuôn mặt thanh tú, vốn đã yếu ớt vì bệnh, giờ lại sáng bừng như cây non vừa bị mưa dập lại bừng bừng sức sống: "Ông có... nói gì không?"
Cố Uyên tiếp tục đút cho cậu: "Có. Ông trách anh không chăm sóc tốt cho em, bảo anh phải mau chóng đưa em về nhà tĩnh dưỡng."
Hôm đó, ông Cố gần như túc trực cả ngày bên cạnh Chu Trì Ngư. Cố Uyên cũng ở cùng, nghe ông kể nhiều chuyện ngày xưa về ông và cậu.
Nếu không phải bệnh viện thúc giục ông Cố đi kiểm tra sức khỏe, chắc ông còn muốn ở lại đến khi Chu Trì Ngư tỉnh dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!