Chương 100: Cậu không dám nán lại nữa, quay người bỏ đi

"Vẫn chưa tìm được tiểu Ngư."

Giữa trời đất, màn mưa trắng xóa nuốt trọn mọi thứ.

Nước mưa chảy qua gương mặt Cố Uyên, hắn giơ điện thoại gọi cho Cố Thành.

"Con lo tiểu Ngư đã chạy về Mỹ, ba mau cho người canh giữ mấy sân bay."

Áo khoác ướt sũng dính chặt vào người, gương mặt vốn lạnh lùng của Cố Uyên giờ tràn đầy lo lắng.

"Kiểm tra thêm xem em ấy có vào khách sạn kia không."

Mái tóc ướt sũng dính bệt vào trán, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, chợt nghĩ đến một nơi.

"Chú Lưu! Mau đến trang viên Mỹ Hoa."

Nơi đó là nhà của Chu Trì Ngư.

Khi còn nhỏ, có lần Chu Trì Ngư bỏ trốn cũng là muốn chạy về nhà.

Hạt mưa lớn liên tiếp rơi xuống mặt cậu, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Cậu đứng dậy, chiếc ô méo mó bị gió thổi lệch mãi không nhúc nhích.

Quần áo ướt sũng vừa lạnh vừa nặng, cậu ngẩn người một lúc lâu rồi quyết định mua chuyến bay sớm nhất quay lại Mỹ.

Cậu không muốn về Cố gia, cũng chẳng biết nên đối mặt với Bạch Ôn Nhiên và ông nội thế nào. Nước mưa dần ngập đến mắt cá, cậu lùi lại nhưng phát hiện mình chẳng còn chỗ nào để trốn. Tựa như cả thành phố này, đã hoàn toàn không còn là nhà của cậu. Sau khi rời Cố gia, cậu cũng không rõ mình có thể đi đâu.

"Tiểu Ngư!"

Giọng nói mơ hồ bị sấm sét xé nát, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy trong màn mưa có một bóng dáng kéo dài loang loáng, đang chạy điên cuồng về phía mình.

Trong mắt Chu Trì Ngư ánh lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại vụt tắt.

"Sao em không vào nhà?"

Cơn gió mạnh quất nước mưa vào tận xương cốt, ngay khoảnh khắc nghe được tiếng gọi, Chu Trì Ngư đã ngã vào vòng tay ấm áp.

Bên tai là tiếng thở dồn dập của Cố Uyên. Bờ vai Chu Trì Ngư run rẩy như một chú chim nhỏ bị cuốn trong bão tố, hàm răng va vào nhau: "Em... không biết mật mã."

Trái tim Cố Uyên chợt thắt lại.

Không biết mật mã nhà sao?

Hắn đau lòng nhìn cậu, lòng bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng lau nước mưa trên gương mặt đối phương: "Vậy thì chúng ta về nhà."

"Em không về đâu."

Giọng nói bị tiếng mưa nuốt chửng, Chu Trì Ngư nghẹn ngào: "Nơi đó không phải nhà em nữa... em đã không thể quay về rồi."

Từ lúc ông Cố nhìn thấy cảnh cậu và Cố Uyên thân mật trước cửa, cậu đã không còn đường trở lại.

"Anh... anh đi đi."

Bàn tay lạnh buốt run rẩy, nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống: "Trong nhà bây giờ cần anh nhất, sức khỏe ông nội lại không tốt, anh về chăm sóc họ đi."

"Thế còn em?" Cố Uyên vừa giúp cậu cởi áo ướt vừa ôm chặt: "Chẳng lẽ em không cần ai chăm sóc sao?"

Chu Trì Ngư cắn môi cố chấp: "Em đã trưởng thành, có thể tự lo cho mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!