Chương 1: Thiếu một chút... để bằng cậu đó~

"Tiêu Tiêu một cái, tớ một cái!"

"Lang Lang một cái, tớ một cái!"

"Cậu một cái, tớ một cái!"

Trên tấm thảm len bằng lông cừu Ba Tư tinh xảo, bốn đứa trẻ nhỏ xíu đang ngồi khoanh chân, cùng nhau bàn bạc xem nên chia bánh quy như thế nào. Gọi là bàn bạc, nhưng quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay bé con có mái tóc xoăn màu hạt dẻ.

"Cậu chia thế là không công bằng! Tụi mình ít, cậu thì nhiều hơn!" Vũ Tiêu – một cậu ấm được cả nhà cưng chiều từ bé – chưa từng phải chịu thiệt thòi thế này. Trong mắt cậu ta, bánh quy đáng ra phải thuộc về cậu ta hết mới đúng! Nếu cậu ta muốn, trên bao bì bánh quy thậm chí có thể in tranh cậu ta tự vẽ nguệch ngoạc lên.

"Sao tớ lại nhiều hơn hả?"

Bé con tóc xoăn màu hạt dẻ đột nhiên đứng dậy. Dù là nhỏ tuổi nhất trong bọn, khí chất lại không hề thua kém ai.

Ánh sáng dịu dàng từ từ lan tỏa theo thời gian, một tia sáng vàng kim chiếu thẳng xuống người bé.

Gương mặt bầu bĩnh còn mang nét trẻ con, mái tóc xoăn tự nhiên màu hạt dẻ vừa linh động vừa nghịch ngợm. Khác với những đứa trẻ khác mặc đồ sặc sỡ, bé lại mặc nguyên một bộ đồ đen tuyền, giữa đám trẻ trở nên đặc biệt nổi bật.

"Không tin thì tớ đếm cho các cậu xem!"

Chu Trì Ngư mới 4 tuổi đã nhét luôn một cái bánh quy vào miệng, hai má phồng lên hồng hồng như trái đào: "Mỗi người một cái bánh quy! Tớ nói nhé..."

"4, 3, 2, 1..."

Chu Trì Ngư đếm bằng đôi bàn tay bụ bẫm của mình, mặt mũi nghiêm nghị: "Tớ cũng chỉ có một cái!"

Thẩm Vũ Tiêu sốt ruột gãi đầu, cảm thấy có gì đó sai sai. Trực giác mách bảo cậu ta rằng Chu Trì Ngư đếm sai, nhưng không thể chỉ ra được. Kiểu đếm này dường như vượt quá những gì cậu ta học được ở nhà trẻ.

"Hừ, tớ giỏi toán mà!"

Chu Trì Ngư tự hào ngẩng cao gương mặt tròn trĩnh, làn da trắng sữa mịn màng không tì vết như thể được dệt từ lụa thượng hạng.

Và thế là, ngay trước mặt ba đứa còn lại, Chu Trì Ngư nhét hết số bánh quy còn lại vào túi áo mình, tiếp tục chia phần huy chương do ông ngoại mang về từ chuyến công tác ở nước ngoài.

Mấy người giúp việc đứng bên cạnh nhìn nhau, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa.

Chỉ mới đêm trước, ở thành phố S đã xảy ra một vụ tai nạn rơi máy bay kinh hoàng.

Người ngồi trên chuyến bay chính là chủ tịch công ty dược phẩm nổi tiếng ZN – ông Chu Nam Chính, cùng con trai và con dâu ông. Khi tin tức này được truyền ra, dư luận ngay lập tức rúng động. Có người nói là ám sát, có người đoán là tai nạn – đủ mọi loại giả thuyết lan truyền khắp nơi.

Nhưng điều khiến công chúng chú ý nhất lại là vấn đề phân chia tài sản thừa kế của chủ tịch Chu.

Theo báo cáo, chủ tịch Chu năm nay đã 60 tuổi, người con trai duy nhất của ông đã thiệt mạng trong vụ tai nạn. May mắn thay, cháu trai ông – Chu Trì Ngư, người lẽ ra cũng lên máy bay đi Úc cùng ông – lại bị bệnh nên không đi, trở thành người thừa kế duy nhất của Chu gia.

"Đám thân thích máu lạnh của Chu gia, suốt ngày chỉ nhăm nhe hút máu Chu Nam Chính. Ông ấy hiểu rõ bộ mặt thật của bọn họ nên đã giao toàn bộ tài sản của mình cho một quỹ từ thiện quản lý, và sẽ chuyển lại toàn bộ cho cháu trai ông – Chu Trì Ngư – khi bé tròn 10 tuổi."

Là người bạn thân duy nhất của chủ tịch Chu, ông Cố khi nhận được sự phó thác nuôi dạy đứa trẻ, chỉ biết nghẹn ngào đau đớn. Luật sư của ông Chu từng nói, ông đã ghi rõ trong di chúc: nếu chẳng may cả gia đình ông Chu gặp nạn, ông Cố sẽ là người nuôi dạy Chu Trì Ngư đến năm 18 tuổi. Quỹ tài sản sẽ do ông Cố giám sát cho đến khi bé đủ tuổi trưởng thành.

"Ba à, dù gì thì đây cũng là một quỹ tài sản mấy trăm tỷ." Bạch Ôn Nhiên – con dâu ông Cố – hơi nhíu mày nói: "Dù chúng ta có làm gì đi nữa, cũng khó tránh tai tiếng."

"Lẽ nào ba có thể bỏ mặc đứa nhỏ này sao?" Ông Cố nhìn đứa bé mặc đồ tang đang ngồi thu lu trên thảm, nhẹ nhàng thở dài: "Nó được giao cho ba vì ông ấy tin tưởng ba. Dù thế nào đi nữa, ba cũng không thể bỏ mặc thằng bé. Nó chỉ còn một mình, nếu ba không nuôi nó thì còn xứng đáng là chiến hữu gì nữa!"

Bạch Ôn Nhiên nhìn chồng mình là Cố Thành, hai người định nói gì đó nhưng Cố Thành bỗng nắm lấy tay bà.

"Ba, năm đó là ông nội tiểu Ngư đã cứu con ngoài chiến trường."

Bạch Ôn Nhiên á khẩu, còn Cố Thành thì nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bà: "Không sao đâu, con trai mình là tiểu Uyên vốn ít nói, nhưng tiểu Ngư lại hoạt bát, hiếu động, biết đâu hai đứa lại có thể trở thành bạn tốt."

Nhắc đến con trai mình, mắt Bạch Ôn Nhiên đỏ hoe: "Nếu được như vậy... thì tốt quá rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!