Đoàn xe đã ổn đinh ở thành phố N được một tháng rồi, công việc thường ngày là đi ra ngoài giết tang thi, tìm kiếm vật tư.
Dị năng giả được chia thành hai nhóm và nhiều tổ đội khác nhau. Hai nhóm sẽ thay phiên đi ra ngoài, các tổ đội sẽ được phân công công việc cụ thể nhưng luôn duy trì hai tổ đôi khoảng năm mươi người cảnh giới và bảovệ khu chung cư này.
Công việc của nàng rất rất nhẹ nhàng chỉ việc bồi các conchơimột tiếng đồng hồ, đi dạoxung quanh khởi động tay chân một chút còn lại thời gian là dùng để tu luyện.
Hôm nay nàng không dự định đi ra ngoài, Tử Liên công pháp của nàng đang sắp tới giai đoạn đột phá đên tầng thứ năm nên nàng đã dặn dò các con đi ra ngoàichơivà tìm gia gia, nãi nãi tán gẫu. Nhưng Ngọc Thần và Ngọc Triệt kiên quyết không chịu đi mà cảnh giới giúp mẹ.
Đến buổi chiều sau khi tu luyện xong thì nàng mới bước ra khỏi phòng, nhìn hai con trai đang ngồi phái ngoài phòng luôn nhìn chằm chằm vàophòng nàng thì nàng cẩm thấy rất ấm áp, xoa xoa đâu con trai nàng khen ngợi hai bé.
Ngọc Thần và Ngọc Triệt rất vui vẻ khi được mẹ khen, vẻ băng sương thường ngày cũng trở nên ửng hồng.
Dẫn hai bé đi ra ngoài dự định đi ra ngoài một chút thì thất Triệu Mẫn gấp gáp chạy vàotý nữa là tông vàohai bé. Nếu không có nàng kéohai bé lại thì chắc rằng sẽ có một tai nạn nhỏ mất.
-Chị…Chị Di… mau.. mau..
-Mẫn cô cô đừng thở gấp, có gì từ từ nói.
-Thần Nhi, việc này không…không gấp không được…hờ.. hờ.. hờ.
Triệu Mẫn vừa thở gấp vừa nói, đã vậy lại kéotay áonàng không buông. Nàng thấy vậy thì đành đưa một chai nước cho cô uống cho đỡ mệt rồi từ từ đợi cô nói.
Triệu Mẫn uống xong chai nước thì mới thấy đỡ mệt, cảm thấy mình đã được sống lại rồi. Chưa kịp cảm thán nước này uống thật ngon thì cô mới nhớ đến việc chính mà mình vội vàng tới đây.
-Anh trai em và anh Hạo, anh Nhiên bị thương…rồi, chị nhanh lên..
-Baba con có bị thương không?
Ngọc Triệt lo lắng hỏi.
-Baba con có bị thương nặng không? Mẹ chúng ta nhanh lên.
Nàng thấy hai bé lo lắng như vậy thì giục Triệu Mẫn nhanh chóng dẫn nàng tới chỗ các anh. Nhìn thấy đôi mắt lo lắng đong đầy nước mắt của hai con mà nàng cảm thấy rất đau lòng. Đây là quan hệ cha con thiêng liêng, dù các bé chỉ mới gặp cha thôi nhưng tình cảm này không nhỏ chút nàocả.
Vàotới phòng họp liền nhìn thấy Triệu Hàng, Âu Dương Hạo, Đương Nhiên cả người đầy máu nằm trên giường đang được Ngô Lâm cấp cứu. máu không ngừng chảy ra từ người họ, An Hân, An Hàm, Triệu Mẫn không ngừng rơi nước mắt. còn nước mắt của An Trinh thì ai cũng không chắc rằng nó là thật hay giả.
Đến gần Ngô Lâm nàng hỏi.
-Tình hình sao rồi?
-Đạn trong người họ đã được anh gắp ra nhưng vết thương do tang thi gây ra anh không biết nên xử lí nhưthếnào. Thuốc chống cảm nhiễm vi rút vẫn chưa nghiên cứu ra, tình hình của họ rất nguy cấp.
-Có người đánh lén.
-Đúng vậy, tôi mà biết kẻ nàođê hèn như vậy thì tôi nhất định để kẻ đó sống không bằng chết.
-Tang thi cấp mấy?
-Tang thi bọn anh giải quyết là tang thi cấp ba hệ tinh thần nếu không kẻ bắn lén cũng không thành công được nhưthế.
Nàng xem xét vết thương trên người ba người bọn họ, thấy vết thương tang thi gây ra chủ yếu bị trên tay và lung, vết thương tuy được rịt thuốc rồi mà máu vẫn không cầm được.
-Mẹ ơi! Huhu…
Những đứa trẻ khác nghe thấy tin cũng chạy tới, nhìn thấy các baba như vậy các bé thật sự rất lo sợ, sợ baba sẽ…. mẹ sẽ không để baba có việc mà..
-Đừng khóc, baba sẽ không có việc gì, mẹ hứa đấy.
-Thật chứ ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!