Sau khi hai mẹ con Ngọc Nhã rời đi, nhà ăn lại trở nên yên tĩnh, ai nên ăn tì ăn , ai nên uống thì uống, ăn uống xong thì đi.
Mấy anh nhìn mẹ con các nàng có chút xấu hổ, con các anh bị sỉ nhục, mẹ của con anh cũng bị sỉ nhục vậy mà các anh lại đứng yên không làm gì.
-Thiên Di, bọn anh xin lỗi.
-Không liên quan đến các anh.
-Bảobối, baba xin lỗi các con nhé.
Các bé thấy baba xin lỗi các bé thì vùi đầu vàolòng baba oa oa khóc. Các bé cứ tưởng baba nghe lời bà thím kia sẽ không thích mẹ các bé, rồi cũng không thích các bé nữa, thếthì các bé sẽ trở thành những dứa trẻ không có cha.
Yên Ly và tiểu Nghị thấy anh chị khóc thì cũng òa khóc, thếlà một lũ trẻ con òa khóc thành một đoàn. Vân Yên vội vàng dỗ tiểu Nghị, còn cô bé Yên Ly được nàng ôm vàolòng vỗ về. không cần một từ ngữ, chỉ cần những cử chỉ nhẹ nhàng của nàng mà cô bé đã nín khóc.
Cô bé biết anh tiểu Nghị là con của dì Vân Yên nhưng cũng gọi dì xinh đẹp là mẹ. bé cũng muốn được gọi bé là mẹ nhưng lại không dám. Như nhìn thấy suy nghĩ trong đôi mắt ngập đầy nước của cô bé ấy, nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô bé và nói:
-Con cũng có thể gọi ta là mẹ.
-Thật ạ?
Nàng gật đầu xác nhận. cô bé dùng đôi tay bé nhỏ của mình ôm lấy cô nàng kêu nức nở:
mẹ mẹ
Các anh nhìn thấy cử động của nàng thì có một chút gì đó đánh vàotrái tim. Hóa ra trong con người lạnh nhạt và tàn nhẫn ấy lại có một trái tim lương thiện nhưthế. Các anh thật may mắn khi con của mình được cô sinh ra.
Các bé khóc một lát thì mới chịu dừng lại, bé nàobé nấy đều khóc đến đỏ cả đôi mắt. Các bé đều nhìn về phía mẹ, thấy mẹ đang ôm Yên Ly nhưng không ghen tỵ đâu, cácbé lại có thêm một người em gái nữa rồi. Ngọc Thần bỗng dung nói:
-Mẹ ơi!
Sau này con sẽ bảovệ mẹ và các em.
-Con nữa! con nữa.
Nàng gật đầu với các bé, nàng không cần các bé làm gì cho nàng cả. cuộc đời này có các bé, có những nụ cười, lời nói vô tư, quan tâm nàng của các bé đã đủ khiến lòng nàng ấm áp và hạnh phúc lắm rồi.
-Vân Yên, chị đi lấy chút thịt đến đây đi.
-Em định nấu sao?
-Ừm, chàomừng cô con gái mới và thưởng cho các con.
-Yeahhh, mẹ là tuyệt nhất.
Các bé thật sự rất vui, bởi vì từ khi có dì Vân Yên gia nhập đoàn xe thì mẹ rất ít khi đụng tay vàonấu nướng. không phải các bé chê dì Vân Yên nấu không ngon đâu ma là do mẹ các bé nấu quá ngon đi.
Hiệu suất làm việc của Vân Yên cực nhanh, cô đem về mấy tảng thịt ngon nhất cùng với mấy người phụ nữ cũng có tay nghề nấu nướng không kém.
Nàng cùng với mấy người họ cùng đi vàonhà bếp, những người trong nhà bếp thấy nàng vàothì nhanh nhường chỗ cho nàng.
Nàng bảonhững người đó xử lý thịt, băm nhỏ, thái lát, cắt khối đều đủ cả. nàng nhanh tay xàothịt, kho đủ cả. dùng gạomà Vân Yên lấy tới hầm một nồi cháolớn kèm với thịt. sau nửa tiếng các món ăn lần lượt được bưng ra, mùi thơm bay ra làm mọi người không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Các bé vừa thấy các món ăn được mang lên thì nhanh tay gắp một miếng bổ vàomiệng mình, không ngừng nói ngon quá. Ngay cả Yên Ly mới đầu có ngại ngùng nhưng khi ăn được miếng đầu tiên cũng không ngừng lại được. nàng thấy mấy đứa trẻ ăn như hổ đói không nhịn được nói:
-Ăn từ từ, không hết đâu.
-Các anh cũng ăn đi.
Các anh cũng không cưỡng lại được mùi thơm của thức ăn, tương thịt rất ngon rưới lên cơm thì càng ngon hơn. Thịt kho khoai tây rất mềm và ngon, thịt xàoớt xanh thơm ngon. Dường như thịt này con ngon hơn thịt trước kia bọn anh từng ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!