Bốn béNgọc Thần, Ngọc Diên, Ngọc Hàn, Ngọc Ân sau khi được mẹ cho phép thì vội vàng cấp tốc lên đường. Các bé đã bàn bạc trước cả rồi, baba không biết đến sự tồn tại của bé nên các bé cần phải thăm dò tình hình trước. Nhỡ có tình huống bất ngờ thì phanh lại còn kịp.
Vì cưỡi hai con thú và bảo chúng chạy với tốc độ cao nên đến buổi chiều các bé đã tiếp cận tới đoàn xe. Dù được Hỉ Tước nói trước nhưng các bé vẫn choáng ngợp trước quy mô của đoàn xe.
Cả trăm chiếc xe nối đuôi nhau không ngừng công thêm mấy thiết bị quân đội mà các bé thấy lúc trước nhưng không có cơ hội được sờ, trong suy nghĩ của các bé đều hiện lên dòng chữ tạm được.
-Giờ chúng ta đi vào trong đoàn xe kiểu gì đây?
Ngọc Diên nhìn đoàn xe vừa quay qua hỏi anh trai, em trai. Các bé nhìn nhau, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nhìn nhau rồi lại nhìn nhau.
-Chặn đầu đoàn xe.
Ngọc Ân không hổ là dòng dõi hắc đạo, làm việc lúc nào cũng trực tiếp.
-Không được, nhỡ chưa gặp được cha mà đã toi mạng rồi.
Ngọc Hàn nói. Bé nhìn hai con vật to lớn mà mình đang cưỡi rồi suy ngẫm.
-Chúng ta không thể cứ như vậy mà đi vào, phải giấu Bento và Lang trước đã rồi mới vào được.
-Được, theo ý em. Chúng ta trước dùng ẩn phù để vào trong đoàn xe. Còn Bento và Lang thì tạm thời đưa vào không gian trước, chúng ta đi vào giữa đoàn xe rồi tính tiếp.
-Yes.
Ngọc Thần làm anh cả nên rất có tố chất lãnh đạo.
Các bé nhanh chóng niệm một đạo phù ấn, còn hai con vật to lớn đã bị cưỡng ép vào không gian một cách không tình nguyện rồi.
Bốn đứa bé nhanh chóng biến mất, trong suốt giữa phong cảnh không ai có thể phát giác ra. Bốn đứa bé rất nhanh đã tiến vào bên trong đoàn xe, may mà đoàn xe hiện giờ đang dừng lại nếu không thể nào các bé cũng không bao giờ đi vào cái đám bụi mù mịt ấy đâu.
Bốn đứa bé nhìn thấy trong đoàn xe có một nhóm trẻ em ngồi tụ tập với nhau rất có ít người lớn trông coi, đó là nơi lý tưởng để có lẩn vào không khiến người khác để ý. Vào một góc khuất để hiện thân chắc chắn không ai có thể phát hiện các bé mới gỡ bỏ ẩn thân phù trên người ra.
Bốn bé thay một bộ quần áo có vẻ cũ nhưng còn mới hơn so với những đứa trẻ khác nhiều. Bốn bé đi ra ngồi cạnh một bé gái khoảng 4 tuổi, nhìn cô bé lấm lem bẩn khắp ngươi dường như không có ai chăm sóc cả. Ngọc Diên ngồi xuống cạnh bé gái vì bé thấy cô bé này rất sợ người khác thì phải.
Ngọc Diên bắt đầu hỏi cô bé.
-Tại sao em không chơi với người khác.
…..
-Em tên gì?
- Em tên Yên Ly.
-Bố mẹ em đâu?
-Mẹ em không biết đi đâu rồi, baba nói mẹ đã đi tới thiên đường rồi.
-Baba Ly đâu?
-Baba phải đi làm việc.
-Chị là Ngọc Diên, còn đây là Ngọc Thần anh cả của chị, còn đây là Ngọc Triệt em ba của chị, Ngọc Ân em bảy của chị cũng là em út.
Ngọc Diên cũng bắt đầu giới thiệu với Yên Ly về anh, em của mình. Các bé nói chuyện rất vui vẻ, Ngọc Thần lấy ra vài chiếc kẹo để trong chiếc ba lô nhỏ mang theo ra chia cho Yên Ly cùng ăn. Mới bắt đầu bé còn rất nhút nhát nhưng bị sự nhiệt tình của bốn bạn nhỏ lôi kéo nên cũng vui vẻ nói chuyện hẳn lên.
Các bé cũng khéo léo hỏi thăm về tình hình của đoàn xe, đừng nhìn Yên Ly nỏ mà lầm tưởng, bé biết rất nhiều chuyện của đoàn xe đấy. Baba bé mỗi lần về gặp bé đều kể cho bé nghe về chuyện đoàn xe nên bé rất ghi nhớ.
Từ đây bé biết được trong đoàn xe quản lý chính của đoàn xe chính là baba của các bé đó. Hôm nay đoàn xe phải dừng ở đây nên có khả năng buổi chiều cao tầng quản lý sẽ đi kiểm tra xung quanh, đó cũng là thời cơ để các bé gặp baba.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!