Chương 2: Chạy Trốn Có Thành Công Không?

Bên trong bài trí sơ sài, nhưng không gian trống trải lạ thường. Tông màu trắng bệch khiến cả không gian trở nên ngột ngạt đến lạ. Trong bố cục ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ có phòng ngủ chính là còn chút hơi thở của sự sống, hai căn phòng còn lại đã bị bỏ hoang từ lâu.

Đêm đêm Giang Dư đều ngủ cùng Thời Giáng Đình trên chiếc giường lớn đó, mỗi một tấc ga giường đều thấm đẫm nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của cậu, và cả niềm hoan lạc không dám nói thành lời.

Cậu không có thời gian để nghĩ nhiều, vừa định xoay người rời đi, ánh mắt bỗng bị chiếc giường lớn kia níu chặt.

Gần nửa năm bị giam cầm, mỗi một đêm, cậu đều không thể thoát khỏi chiếc giường này.

Đêm đêm hành hạ, đêm đêm giày vò.

Lòng căm hận dâng lên như thủy triều, Giang Dư siết chặt mảnh vỡ trong tay, điên cuồng rạch nát ga giường và chăn đệm, cho đến khi chúng tan nát thành từng mảnh, dường như làm vậy có thể cắt đứt những ký ức không thể ngoảnh lại.

Cậu xoay người, không chút lưu luyến lao ra khỏi phòng ngủ, trốn khỏi trang viên như cái lồng giam này.

Phía sau lưng, thi thể của Thời Giáng Đình cô độc nằm trong vũng máu, bị bỏ lại cùng với tòa kiến trúc tĩnh mịch này.

Trời sầm sì, sấm rền vang, Rừng Gỗ Đen rung chuyển dữ dội trong gió lớn, tựa như vô số ma quỷ hiện hình trong mưa, lạnh lùng dõi theo bóng lưng đang trốn chạy của Giang Dư.

"Hộc… hộc!" Giang Dư thở hổn hển, không dám dừng lại một khắc. Cậu thậm chí còn không kịp xỏ giày, chân trần giẫm vào vũng bùn lầy lội, bên tai toàn là tiếng gió rít gào, như tiếng cười nhạo và sự cản trở vô hình.

Gió gào thét ngược chiều, như đang cảnh báo cậu: Đừng chạy nữa, quay về đi.

Giang Dư vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.

Trong tầm mắt cậu, tòa trang viên cô tịch dần thu nhỏ, cuối cùng hòa vào màn đêm đen kịt.

Một tia chớp xé toạc bầu trời, thoáng chốc soi sáng đường nét của trang viên, nhưng không thể soi rõ bóng đen đang đứng sừng sững ở cổng.

Mưa như trút nước đổ xuống, gột rửa đi những vết máu còn sót trên người Giang Dư.

Nước mưa lạnh lẽo thấu xương, cậu rét đến run lẩy bẩy, nhưng không dám dừng bước. Chiếc xiềng chưa được tháo ra hết vướng vào chân, cậu ngã sõng soài xuống đất, còn bị cành cây cào rách quần, để lộ ra bắp đùi trắng như tuyết.

"A!" Giang Dư mình mẩy lấm lem bùn đất, vô cùng thảm hại, nhưng cậu chẳng đoái hoài đến những thứ đó, vừa lồm cồm bò dậy vừa vật lộn đứng lên, tiếp tục chạy như điên xuống chân núi.

Trời không phụ người chạy nạn, Giang Dư cuối cùng cũng nhìn thấy con đường nhỏ phía trước!

Cậu nhếch miệng, nở một nụ cười cay đắng, đoạn đường cuối cùng gần như là lăn xuống dốc. Cả người lấm lem bùn đất, thế nhưng khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên, trái tim liền nguội lạnh hoàn toàn.

Xung quanh không một bóng người.

Sẽ không có ai đến giúp cậu.

Nơi này cách trung tâm thành phố quá xa, xa đến mức đi bộ về là chuyện viển vông. Giang Dư chỉ có thể cầu nguyện trong mưa, cầu nguyện có chiếc xe nào đó đi qua, cầu nguyện có người cứu cậu.

Hai tay cậu đan chặt vào nhau, rét đến run lẩy bẩy, hai bàn chân sớm đã tê dại, cứng đờ như hai que kem, gần như không thể nhúc nhích nửa bước.

Phía trước là lan can đường, bên ngoài lan can là vực sâu không thấy đáy.

Giang Dư không muốn quay về, cũng không muốn chết cóng ở đây.

Ý nghĩ nhảy vực tự vẫn lóe lên, nhưng nhanh chóng bị cậu dằn xuống.

Dựa vào đâu mà cậu phải chết? Dựa vào đâu mà cậu phải bị Thời Giáng Đình dồn đến đường cùng? Cậu nhất quyết không chết! Có chết thì cũng là Thời Giáng Đình chết!

Đột nhiên, phía xa lóe lên một ánh đèn xe, tiếng xe lao vun vút xuyên qua màn mưa truyền đến.

Đôi mắt đã chết lặng của Giang Dư tức thì sáng lên, cậu cố gắng hết sức di chuyển đôi chân đã cóng cứng, lao ra giữa đường, vẫy tay la lớn: "Dừng xe! Dừng xe!! Cầu xin ông dừng xe—"

Chiếc xe đi tới là một chiếc xe van cũ nát, tài xế nhìn thấy có người phía trước, liền đạp mạnh phanh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!