Thời Minh Chu không màng đến ánh mắt oán thán của Thượng Thang Ngư.
Anh vừa đáp lời trứng linh thú nhà mình, vừa ấn vào một nhiệm vụ.
NPC cung điện ngưng lại một giây, chuyển sang báo cáo một nội dung mới.
Tân Lạc nghe được mấy câu, hỏi:
"Anh ơi, anh đang làm việc ạ?"
Dứt câu cậu liền nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, nhanh chóng ngẫm lại.
Chu Minh đi làm như bình thường, nội dung cuộc trò chuyện cũng không liên quan gì đến linh thú, có nghĩa là bây giờ cậu tạm thời an toàn rồi phải không?
Cậu hỏi dò:
"Anh ơi, anh đã xem bức thư tối qua chưa?"
Thời Minh Chu nói: Xem rồi.
Tân Lạc nghe giọng điệu của anh vẫn như thường, lại thăm dò: Có hay không ạ?
Thời Minh Chu không rõ quả trứng này định nghĩa thế nào là một bức thư hay, nói:
"Là một phong thư gia truyền rất ngắn, bên trong chỉ nói vài câu về linh thú."
Tân Lạc nghĩ thầm chỉ có vài câu thôi, hẳn là sẽ không xui xẻo đến mức trúng ngay hai câu linh thú có thể nói chuyện và biến thành người hay không đâu nhỉ, cuối cùng cũng dám hỏi: Nói gì vậy ạ?
Thời Minh Chu thuật lại ngắn gọn cho cậu.
Tân Lạc lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là nói về thuộc tính ma pháp và phân bố số lượng của linh thú, báo hại ông mày lo sốt vó!
Cậu nói:
"Anh bận tiếp đi ạ, em ngủ đây."
Thời Minh Chu nói: Chờ đã.
Anh cho NPC lui ra, bước đến giới thiệu Thượng Thang Ngư, nói:
"Trứng linh thú của cậu ấy không biết nói, có chuyện muốn hỏi mi."
Tân Lạc: ...
Trái tim vừa mới hạ xuống lại bị treo lên, cậu điềm tĩnh đáp: Hỏi gì?
Thượng Nhiêu Ngư đặt trứng linh thú của mình bên cạnh cậu:
"Mi có thể cảm nhận được nó không? Làm sao mới đánh thức nó được?"
Tân Lạc hoàn toàn không cảm nhận được gì, im lặng vài giây, hỏi:
"Hoa văn trên vỏ trứng của nó có màu gì?"
Thượng Thang Ngư nói: Màu xanh lục.
Tân Lạc nói: Ồ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!