Lời vừa ra khỏi miệng, những dòng suy nghĩ tán loạn như hoa tuyết liền bắt đầu quay trở về.
Đêm đăng quang nâng cúp lên, tiếng rít gào hò hét vang lên khắp nơi.
Giải nghệ về nước, khoan khoái thưởng thức biểu cảm méo xệch của ông chủ.
Ăn bữa cơm chia tay với các anh em trong giới, hẹn nhau livestream, cùng nhau khám phá.
Đêm giao thừa máy bay hạ cánh, bắt xe về nhà… Dòng suy nghĩ vừa chạy đến đây, dường như cậu lại nghe thấy tiếng phanh xe chói tai đó.
Cậu nhớ ra rồi, hẳn là cậu đã bị tai nạn giao thông.
Khi ý thức được chuyện này, cậu mới giật mình phát giác, cậu không cảm nhận được cơ thể của mình nữa.
Cậu có một linh cảm chẳng lành, hỏi lại một cách thận trọng hơn: Đây là đâu?
Hai người trong điện nhìn quả trứng này, không chắc là có phải đã kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt gì rồi hay không.
Anh bạn kia không phải là chủ nhân của quả trứng, không nhìn thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, quay sang hỏi Thời Minh Chu.
Thời Minh Chu không thấy gợi ý trên giao diện, nghĩ rằng phải hoàn thành đối thoại, thế là liền trả lời đơn giản:
"Điện thành chủ thành Thương U."
Tân Lạc: …
Đùng đoàng một tiếng, linh cảm rơi bộp xuống đất.
Cậu hết sức kinh hãi: Đùa kiểu gì đấy?
Thời Minh Chu không đáp lại.
Thanh nhiệm vụ của anh vẫn không hề có động tĩnh gì, định bụng thử chờ một lúc nữa xem sao.
Anh bạn bên cạnh không rõ tình hình, nhất thời cũng không mở miệng.
Trứng linh thú được đặt ở gần cổng chính điện.
Nó cao khoảng nửa mét, vỏ trứng trắng tinh kết hợp với vài đường vân đỏ rực.
Ánh mặt trời buổi sớm nhiệt tình chiếu xuống, cả quả trứng như được bao phủ bởi ánh ngọc trai.
Trứng châu báu cảm thấy cả người đều không khỏe.
Trước mắt tối đen, không cảm nhận được cơ thể, nhưng lại có thể tự do đối thoại với người khác, chuyện này rõ ràng không bình thường, tuyệt đối không phải là trò đùa dai.
Ngẫm lại lần nữa, tai nạn giao thông, rồi nghe được một địa danh xa lạ, khả năng cao là cậu xuyên không rồi, thì ra cái chuyện không khoa học như xuyên không có tồn tại thật nè trời!
Một số người có thể sẽ sướng như điên, mừng rỡ mà hòa nhập vào thế giới mới, nhưng Tân Lạc thì không.
Người nhà cậu vẫn khỏe mạnh, còn cả lũ bạn nữa, không muốn chết chút nào.
Hiện giờ nhoáng cái đã mất hết người thân bạn bè, cậu thật sự là sầu không sao kể xiết.
Hai người bên ngoài quả trứng nhìn cậu một lúc, không chờ được câu sau.
Thời Minh Chu đành phải lặp lại:
"Nơi này là thành Thương U."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!