Chín giờ rưỡi tối, tuyết nhỏ.
Sân bay đèn đuốc rực rỡ, hành khách tới lui như thoi đưa.
Taxi xếp thành hàng dài, lần lượt chờ khách hàng lên xe.
Một chiếc taxi chậm rãi dừng lại ở phía trước, một vị khách mặc áo lông ngắn màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang từ trong sảnh chờ bước ra.
Cậu đeo balo và chỉ kéo theo một chiếc vali nhỏ.
Tài xế chờ cậu ngồi vào xe, hỏi,
"Chào quý khách, cháu đi đâu?"
Tân Lạc tháo mũ xuống, tùy tiện khẩy tóc của mình, báo địa chỉ.
Giọng của cậu rất dễ nghe, mang theo một chút vị trong trẻo của thiếu niên.
Dưới tóc mái là mi mắt thanh tú, vừa nói chuyện vừa tháo khẩu trang, gương mặt tuấn dật tỏa nắng, là vẻ đẹp mà màn đêm cũng không tài nào che giấu được.
Tài xế nhìn liếc qua gương chiếu hậu, không khỏi tò mò.
Chàng trai tuấn tú như vậy, vừa nhìn là biết rất được yêu thích, thế nhưng đêm giao thừa không đi chơi với bạn mà lại lủi thủi đi một mình… Ông hỏi:
"Cháu đến đây để ăn Tết hay là về nhà?"
Tân Lạc nói: Về nhà ạ.
Tài xế vỡ lẽ:
"Nghỉ lễ về quê ăn Tết à."
Tân Lạc cười cười:
"Coi như là vậy đi ạ."
Nào chỉ là nghỉ lễ, cậu thầm nghĩ.
Cậu đã nghỉ hưu luôn rồi.
Chiếc taxi rời khỏi sân bay, đi vào đường cao tốc.
Đèn neon lập lòe phía xa xa, toát lên ánh lờ mờ trong trận tuyết nhỏ.
Tân Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần một lúc, bất chợt nhận ra cậu đã hoàn toàn rời khỏi sân đấu đó, giải nghệ về nhà rồi.
Vào lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cậu nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của cậu em họ:
"Anh họ, đã hạ cánh chưa?"
Tân Lạc nói: Rồi, đang về đây.
Em họ lại hỏi:
"Bên đó có tuyết không?"
Tân Lạc đáp: Tuyết nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!