Ngôn Chiêu sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì đâu... tuyệt đối không thể có chuyện gì...
Chàng tự nhủ, rồi chậm rãi tiến lên, bàn tay run rẩy đặt dưới cánh mũi nàng.
Khoảnh khắc kế tiếp, hắn giật bắn người, vội rụt tay lại.
Ánh mắt tràn đầy bi thương, khó tin, xen lẫn chút hoang mang.
Nếu chàng quay về sớm hơn một chút, liệu mọi chuyện có thay đổi hay không?
Bùi Ý An khụy xuống ghế, nhìn quyển hồi ký bị mở ra trước mặt, từng đợt hối hận cuộn trào trong lòng.
Chàng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đen, môi mấp máy, giọng khản đặc:
"Sai rồi... sai hết rồi..."
Sáu tuổi năm ấy, vì ham chơi mà ngã đập đầu, dây thần kinh bị tổn thương khiến chàng mất đi thị lực một thời gian.
Khi ấy chẳng ai muốn chơi cùng chàng, thậm chí có kẻ còn mắng chàng là "thằng nhóc mù".
Nhưng vẫn có một bé gái luôn bầu bạn bên chàng.
Người ấy mang hương thơm dìu dịu của hoa trà trắng, mặc cho bốn mùa luân chuyển, vẫn luôn mang đến cho chàng những món ngon và đồ chơi mới.
Phục minh rồi, chàng vẫn luôn tin rằng người đó là Thôi Uyển Nguyệt.
Bởi trên người nàng ta cũng thoang thoảng hương trà trắng nhàn nhạt.
Thế nhưng, trong sâu thẳm nội tâm, chàng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng
- Thôi Uyển Nguyệt dường như không phải người chàng tìm kiếm. Nhưng mọi chứng cứ đều chỉ ra nàng ta chính là người đó.
Trong viện của Thôi Uyển Nguyệt có một cây trà hoa trắng.
Thế nhưng, năm xưa nơi ấy vốn thuộc về Thôi Ngôn Chiêu. Sau này, không rõ vì sao hai người họ lại đổi viện.
Tối nay, khi đến lấy chuỗi Phật châu, chàng vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tra rõ mọi chuyện năm xưa.
Đứng ngoài viện của Thôi Uyển Nguyệt, chàng vô tình nghe được chân tướng—
"Tiểu thư, dạo gần đây Vương gia dường như đã phát hiện ra điều bất thường năm ấy, chúng ta cần cẩn thận hơn."
"Sợ gì chứ? Năm đó An Vương chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mù, cái gì cũng không thấy được."
"Tỷ tỷ hầu hạ hắn lâu như vậy mà chẳng để lại tín vật gì, hắn sẽ không bao giờ phát hiện ra đâu."
"Hơn nữa, ta thay tỷ tỷ nhận lấy công lao, dù không thể làm An Vương phi, nhưng vẫn có thể lợi dụng hắn."
Giây phút ấy, Bùi Ý An chắc chắn rồi—
Năm xưa, người luôn ở bên chàng không phải Thôi Uyển Nguyệt, mà chính là Thôi Ngôn Chiêu.
Một thoáng, chàng ngũ vị tạp trần, vừa vui mừng lại vừa đau đớn.
Vui vì người chàng thực sự muốn cưới chính là nàng.
Đau đớn vì suốt bao năm qua, chàng lại chưa từng nhận ra sự thật.
Nhìn màn đêm thâm trầm, chàng xoay người, sải bước rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!