Bùi Ý An vẫn không rời mắt khỏi nàng, đến giờ phút này, chàng vẫn chưa thể tin nổi.
Thôi Ngôn Chiêu còn sống, nàng đang đứng ngay trước mặt chàng!
Ban đầu, chàng không dám tin, thậm chí không dám hy vọng.
Nhưng khi nỗi nhớ nhung dày vò đến cực hạn, con người ta luôn có xu hướng mơ tưởng ——
Liệu có thể có kỳ tích xảy ra hay không?
Chàng lần theo địa chỉ của bức thêu, từng bước, từng bước tra xét, lần mò mãi đến tận Giang Nam, đến tận Châu Trang.
Đến lúc này, chàng mới phát hiện —— Chiêu Chiêu của chàng thực sự còn sống!
Thôi Ngôn Chiêu lặng thinh.
Bức thêu đó, nàng đã cải tiến đường kim mũi chỉ, vậy mà vẫn bị phát hiện.
Thông thường, thêu phẩm đều dâng lên Hoàng thượng, bức của nàng cũng vừa mới trình lên, không ngờ lại bị Bùi Ý An nhìn ra.
Tính tới tính lui, cuối cùng nàng vẫn đi sai một bước.
Bùi Ý An tiến đến gần nàng, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
"Ta biết sai rồi, theo ta về được không?"
Từ nay về sau, chàng không muốn rời xa nàng nữa, thậm chí không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt mình.
Chàng sợ nàng sẽ biến mất. Sợ rằng khi chớp mắt một cái, nàng lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.
Thôi Ngôn Chiêu không nói cũng chẳng nhìn chàng, chỉ lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thái độ ấy, không cần nói cũng hiểu.
Lòng Bùi Ý An nhói đau, đau đến mức không thốt nổi thành lời.
Giọng chàng khàn đi:
"Ta biết nàng còn giận ta chuyện năm đó, ta cũng biết mình đã làm sai… Nhưng ta không cố ý… Ta chỉ là… nhận nhầm người…"
"Thế thì sao?"
Giọng nàng nhẹ bẫng, tựa như một cơn gió thoảng qua, nhưng mỗi một chữ lại như lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào tim Bùi Ý An.
Nàng cụp mắt, từng lời từng chữ đều dứt khoát:
"Trưởng nữ đích tôn của Thôi thị Thanh Hà, Thôi Ngôn Chiêu, đã chết rồi. Ta chỉ là một thợ thêu bình thường, vương gia e rằng tìm nhầm người rồi."
Ngay từ khoảnh khắc nàng nuốt xuống Kim Tàm Cổ, lòng chết lặng, thì Thôi Ngôn Chiêu kia cũng đã chết.
Ánh mắt Bùi Ý An dần dần đỏ hoe, cổ họng tắc nghẹn đến mức không sao thở nổi.
"Chiêu Chiêu!"
Chàng quỳ phịch xuống đất, đầu gối chạm sàn phát ra tiếng "đông" nặng nề.
Đôi mắt chân thành tha thiết, tăng bào trên người lại càng khiến chàng nhuốm thêm một tầng bi thương.
"Chiêu Chiêu, nàng còn nhớ không? Khi còn nhỏ, nàng thường mang bánh mai hoa cho một đứa trẻ mù, hai người cùng chơi đùa dưới gốc sơn trà…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!