Chương 9: Tầng Hầm

Editor: Maris

Vương Hưng Bình ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, cách xa tượng sáp xa nhất có thể, nhìn kiểu gì cũng thấy rõ là hắn không muốn dính dáng đến. Hầu tử cũng sợ, trốn ở một bên góc phòng, Kim Hải hai tay ôm ngực đứng bên cạnh, dáng vẻ muốn xem kịch.

Ba tay oldbie làm sao có thể chỉ vì dăm ba lời hăm dọa của một tên newbie mà phải động thủ?

Đừng có mơ.

Dù sao nếu có một người hoàn thành trò chơi này thì tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài.

Kim Hải ôm ý nghĩ độc ác trong lòng, cái tên gà mờ Trần Thải Tinh tốt nhất là biến thành tượng sáp ở tầng hầm luôn đi.

Đừng mơ cậu sẽ biến thành tượng sáp, đời này cũng không thể. Trần Thải Tinh cảm nhận được ba cặp mắt độc ác lạnh lùng nhìn chằm chằm sau lưng, biểu hiện trên mặt cũng nghiêm túc, không buồn nói chuyện cùng ba người kia, nói với Vương Tiêu Tiêu và Triệu Như: "Các cô dời bức tượng sáp nữ kia đi."

Chặn ở cửa có hai bức tượng đàn ông cao to.

Bởi vì bối cảnh trò chơi là ở Mỹ, nên tượng sáp của một thanh niên nam tính vừa cao vừa to con khỏe mạnh, so với Trần Thải Tinh còn cao hơn nửa cái đầu. Thế nên cậu mới yêu cầu hai cô gái dời bức tượng nhỏ, còn cậu di chuyển hai bức tượng này.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng khi đối diện với những bức tượng sáp thế mà lại lạnh người, như thể là những bức tượng sáp này đang nhìn bọn họ. Đặc biệt, hiện tại họ đều biết rằng tượng sáp được làm từ người thật, tối đến còn có thể hoạt động như bình thường.

"Tiêu Tiêu, cô ấy, cô ấy trông thật lạnh lùng, có phải là hiện tại cô ấy đang nhìn chúng ta không?" Triệu Như khóc nức nở hỏi.

Vương Tiêu Tiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả đầu tê rần nói: "Cô đừng nhìn mắt cô ấy, cũng đừng động vào phần cánh tay, chúng ta đỡ hông của cô ấy rồi di chuyển từ từ, tôi hô lên rồi sẽ bắt đầu dùng sức cùng lúc…"

Chỉ sợ bức tượng sáp này giòn, lỡ như làm rơi mất cánh tay thì chết chắc.

Hai cô gái dời tượng sáp mà trong lòng đầy lo sợ, Triệu Như nước mắt chảy càng ngày càng nhiều, mà cô không lùi bước. Cô vẫn muốn sống sót, muốn sớm ra ngoài.

Trần Thải Tinh cũng không khá hơn chút nào, bức tượng sáp nam quá cao to nên cậu không thể khiêng, chỉ có thể di chuyển từ từ, hơn nữa là từng có trường hợp chết thảm do làm bể tượng sáp thế nên cậu di chuyển nó càng cẩn thận.

Lúc đang di chuyển, đỉnh đầu truyền đến từng đợt gió lạnh buốt, thổi qua đầu cậu làm da đầu nguội lạnh, Trần Thải Tinh tưởng tượng đến trường hợp nào đó cực kì phong phú, lập tức dừng lại ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với hai mắt của tượng sáp đàn ông, không phải cậu gặp ảo giác, đôi mắt tượng sáp khẽ chớp, rất khẽ.

Triệu Như nói tượng sáp đang nhìn bọn họ là thật, không phải do tâm lí mà tưởng tượng ra.

Tình huống này thật là quái dị.

"…" Trần Thải Tinh cùng đối phương đối mắt, im lặng một giây, không thấy gì cả, tiếp tục di dời.

Trước đây tượng sáp chỉ có thể hoạt động vào buổi tối nhưng bây giờ ánh mắt tượng sáp có thể cử động như vậy vào sáng sớm. Không khó để tưởng tượng nếu chờ đến ngày thứ bảy mà bọn họ không thể triệt để giết chết John, ngôi nhà này sẽ xảy ra chuyện gì.

Đối phương nóng lòng muốn tạo ra nhiều bức tượng sáp như vậy, nhưng Trần Thải Tinh cũng không muốn cứ thế mà chết tươi.

"Anh ơi, để em giúp anh." Nguyên Cửu Vạn cộp cộp đi tới, ngoan ngoãn mang theo ánh mắt chờ đợi, cực kỳ giống như là bản thân muốn vì người cha làm việc quá sức đến mức bản thân cũng muốn đỡ đần phần nào, Trần Thải Tinh rất là cảm động, không đành lòng tổn thương lòng tốt của nhóc, vì vậy nói: "Được, em giúp anh dìu một chút."

Coi như dỗ trẻ con.

Nguyên Cửu Vạn rất nghe lời, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lên góc áo tượng sáp. Trần Thải Tinh vừa nhìn rất hài lòng, không có gì nguy hiểm, cậu tiếp tục dời lên. Nhưng lúc đó cậu hoàn toàn không thấy, ngay lúc tay Nguyên Cửu Vạn chạm lên quần áo của tượng sáp, đôi con ngươi kì quái trên đỉnh đầu đột nhiên cứng đờ.

Khi di chuyển lại một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo trên đỉnh đầu đã biến mất. Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu làm.

Bức tượng sáp cuối cùng đã được chuyển dời xong, làm lộ ra cửa gỗ nhỏ đi xuống tầng hầm.

Cửa gỗ cao một mét, đỉnh hình cung. Cánh cửa gỗ này không khóa, tay cầm bằng sắt nhô ra, Trần Thải Tinh kéo nhẹ, âm thanh cùm cụp vang lên cùng lúc cậu buông tay khỏi tay cầm, cánh cửa gỗ kẽo kẹt từ từ mở ra.

"Cửa mở rồi? Làm sao bây giờ? Mấy người muốn đi vào hả?" Triệu Như sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Vương Tiêu Tiêu mới vừa rồi sợ đến mức lá gan cũng lớn hơn không ít, lộ vẻ lở rồi thì loét luôn, nói: "Phí lời, mục đích chính chúng ta dời mấy bức tượng sáp chính là để xuống dưới này."

Ba người Vương Hưng Bình vốn đang xem cuộc vui không biết nghe cái gì lúc này lại đuổi theo, đối với cánh cửa gỗ đã hé mở một nửa lộ ra vẻ mặt lo sợ cùng mong đợi. Trước hết muốn xí xóa hết hiềm khích, nhưng lại ngại mở miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!