Chương 5: Ôi, Thiệt Là Đáng Sợ!

Editor: Maris

Cả gian phòng tối đen như mực, tất cả chìm trong im lặng.

Trần Thải Tinh vô thức giảm nhẹ hơi thở, ngay cả âm thanh ở bên tai cũng trở nên lớn hơn, chứ đừng nói đến âm thanh của thứ đang ở ngoài cửa kia vốn cũng không hề nhỏ. Tầm mắt dần quen với bóng tối, Trần Thải Tinh nhìn ra phía cửa.

Cậu có cảm giác rằng cánh cửa mỏng manh hẹp dài kia dường như không có tác dụng che chắn gì.

Bùm, bùm, bùm

Âm thanh vang lên càng ngày càng rõ ràng, tim của Trần Thải Tinh đập nhanh hơn, bởi vì thứ kia đang tới gần, càng ngày càng gần…

Bùm!

Chết tiệt.

Trong long Trần Thải Tinh mắng ra một câu chửi thề, nhịp tim dường như ngừng lại, hô hấp ngừng lại, bởi vì ở bên ngoài thứ kia cũng dừng lại ở ngay trước cửa của bọn họ.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Mà Trần Thải Tinh biết thứ đó vẫn còn ở bên ngoài, đứng trước cửa phòng của bọn họ, rõ ràng chỉ cách nhau một cánh cửa, thế mà cứ như thứ bên ngoài kia đang xuyên qua cánh cửa mà nhìn chằm chằm cậu.

Tiếng kèn kẹt nhỏ bé vang lên, sau đó càng ngày càng to, giống như có một thứ gì đó vừa thoát ra, điều chỉnh lại các khớp nối, cuối cùng một tiếng kịch vang lên, như là kéo thứ gì đó về lại vị trí ban đầu.

Trần Thải Tinh tưởng tượng ra hình ảnh quá mức tỉ mỉ, ôm chặt Nguyên Cửu Vạn trong lòng.

Bùm, bùm

Từ sau ván cửa vang lên âm thanh mỏng manh.

"Bạn có muốn làm tượng sáp không?"

Bên ngoài vang lên một giọng nam cứng ngắc, như là lâu rồi không nói chuyện, âm thanh vướng víu như máy móc, xuyên qua ván cửa thẳng tới bên tai của người trong phòng, lạnh lẽo mang theo chút kì quái.

Có thể nói chuyện.

Theo miêu tả của Vương Tiêu Tiêu, ngày hôm qua trước khi trời sáng chỉ có âm thanh bùm, bùm vang lên, như là âm thanh thùng gỗ va chạm sàn nhà. Ngày hôm nay thứ kia lại đi ra, trong đầu Trần Thải Tinh suy nghĩ đến hai cái xác ở phòng vệ sinh, thứ kia vốn bị phong bế sức mạnh, mà bây giờ bởi vì đã giết người nên sức mạnh tăng lên nên có thể hiện thân?

Mr.

House vẫn luôn căn dặn bọn họ tuyệt đối đừng ra khỏi cửa trước khi trời sáng, bởi vì cái thứ này?

Trong nháy mắt Trần Thải Tinh chắp vá các manh mối lại với nhau, nhưng không có manh mối nào có thể sử dụng tại thời điểm này, ngoài cửa thứ kia vẫn không rời đi, vẫn lì lợm mà gõ cửa. Lần này âm thanh lớn hơn trước một chút.

"Bạn có muốn làm tượng sáp không?"

Làm cái đầu mày chứ làm! Trong lòng Trần Thải Tinh chửi bậy, nhưng trong đầu lại có suy nghĩ muốn làm một bức tượng sáp, chờ cậu nhận ra được âm thanh của thứ ở bên ngoài có năng lực đầu độc tâm trí, bèn lấy chăn che đầu lại, cũng không quên giúp Nguyên Cửu Vạn trong lồng ngực che kín lỗ tai.

Thứ bên ngoài vẫn không chịu rời đi, vẫn còn tiếp tục hỏi.

Tay chân Trần Thải Tinh lạnh lẽo, cậu không biết mình có thể chống cự lại sự cám dỗ này hay không.

Trong lồng ngực là cơ thể nho nhỏ của Nguyên Cửu Vạn, đầu tựa vào ngực của Trần Thải Tinh, nhân cơ hội ngẩng đầu lên nhìn vừa vặn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Thải Tinh, đồng thời lỗ tai được che kín bởi những ngón tay lạnh như bang của Trần Thải Tinh.

"Em cũng muốn làm…."

Mặt mày Nguyên Cửu Vạn trở nên lạnh lùng, con ngươi mơ hồ đỏ sẫm, sắc bén liếc nhìn về phía cửa.

Lời nói của thứ kia bên ngoài đột nhiên im bặt đi, một lúc sau, có âm thanh vang lên, có điều lần này là kéo đồ vật cùng với tiếng bước chân rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!