Chương 46: Vì Tình Mà Lớn…

Editor: Mèo, Maris

Lời của beta: Ngáo vẫn đang chạy deadline sml, mặc dù bản edit đã có tới chương 55 nhưng vì không muốn trải nghiệm đọc truyện của các reader bị ảnh hưởng nên chỉ up chương mới đã được beta. Các reader thông cảm vì tốc độ rùa bò dạo này của Ngáo.

Note: Vì màn này lấy bối cảnh cổ đại, nên xưng hô và miêu tả sẽ hơi loạn. Xưng hô thì khi người chơi nói chuyện với NPC thì sẽ dùng ta – ngươi, nhưng người chơi nói chuyện với nhau thì sẽ xưng tôi – cô – cậu – anh… Trước mặt NPC thì người chơi vẫn dùng đại từ nhân xưng cổ trang (ví dụ "bé Cửu" gọi Nguyên tỉ tỉ ở tiệm áo quần…). Túm lại là loạn đó, beta cũng bị xoay mòng mòng…

"Đại, đại nhân nói cái gì, tiểu nhân không rõ." Sắc mặt của Chu quản gia khó che giấu nỗi sợ hãi.

Trần Thải Tinh cười thân thiết nói: "Đừng sợ mà, ta đây chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi, ngươi cũng biết chúng ta là do hoàng đế phái tới đưa tiễn Hiếu Nương, việc này cũng nằm trong phạm vi công việc của chúng ta. Chuyện này nếu không hỏi rõ ràng, nhỡ đâu không để ý tốt, Hiếu Nương không đưa tiễn đi được ——" cậu bỏ lửng câu nói, để cho quản gia tự bổ não.

Chu quản gia sợ tới mức tay run lẩy bẩy, nâng tay áo lên lau mồ hôi trên trán, cung kính nói: "Đại nhân, ngài muốn hỏi cái gì, tiểu nhân chắc chắn sẽ báo cáo theo đúng sự thật."

"Trước tiên trả lời hai vấn đề ta vừa hỏi."

"Vâng. Hiếu Nương vừa đi được một tháng, tiểu nhân chưa từng thấy qua trong phủ có quỷ quái quậy phá, nhưng nghe bọn nha hoàn nói trong phủ có bóng dáng của thứ gì đó không sạch sẽ, chuyện lùm xùm truyền đi khắp nơi, lão phu nhân không thích việc này, hạ lệnh dập tắt lời đồn đãi, trên dưới trong phủ không được nhắc đến việc này nữa." Chu quản gia vừa dẫn đường vừa nói.

Trần Thải Tinh chú ý đường đi trong phủ, thực lòng khen: "Ta thấy tình hình trong phủ so với vương phủ ở kinh thành cũng không kém chỗ nào."

"Đại nhân thật là tinh ý." Chu quản gia cẩn thận hạ giọng nói: "Lão phu nhân là bà vú của thánh thượng, vì vậy mới được hưởng hoàng ân to lớn và tán dương của mọi người."

Trần Thải Tinh vô tội cười cười, "Tại sao lại dừng lại vậy, ta cũng không có ý gì khác, quản gia không cần quá khẩn trương. Chúng ta đi tiếp rồi lại nói a."

Chu quản gia: Mồ hôi chảy đầy đầu.

"Tại sao đi lâu như vậy vẫn chưa tới, cũng không gặp lão gia của các ngươi? Hiện tại trong phủ còn bao nhiêu vị chủ tử?"

"Lão gia đi về cõi tiên đã được ba mươi năm." Quản gia cúi người thấp vài phần, một bên vừa bước nhanh dẫn đường, một bên nhanh chóng nói: "Hiện trong phủ có lão phu nhân, đại phu nhân, còn có hai vị tiểu chủ tử là tiểu thư cùng thiếu gia."

Trần Thải Tinh nghi hoặc: "Trong phủ không còn nam nhân nào khác sao?"

"Mời, các đại nhân, tới rồi." Quản gia lau mồ hôi như là không nghe được câu hỏi của Trần Thải Tinh, vẫy tay gọi nha hoàn sai vặt lại đây nhận người, nói: "Đây đều là khách quý từ kinh thành tới, các ngươi tiếp đãi cho tốt, nhất định không được lề mề." Phân phó xong, cúi thấp người nói: "Các đại nhân, tiểu nhân còn có việc phải đi trước."

Bóng dáng có thể dùng chạy trối chết để hình dung.

Trần Thải Tinh dịu dàng chậm rãi cười, "Người ta nào có đáng sợ như vậy, thật sự chỉ là nói chuyện phiếm vài câu mà thôi."

Người chơi khác: ……

Các người chơi được sắp xếp chỗ ở nhà trước, chia thành hai cái sân, có một khu rừng trúc ở giữa. Một nơi gọi là Ninh Hương Uyển, một nơi gọi là Ngưng Thần Uyển. Mấy người chơi do dự khi chọn chỗ ở, chỉ cần phải đưa ra lựa chọn thì đều cảm thấy sợ hãi, đây là di chứng do trò chơi tạo nên. Những người chơi thận trọng chia ra đi kiểm tra ở hai bên, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu đi vào trong Ninh Hương Uyển chọn phòng cho khách.

Chu Tuy cùng Lâm Tín không cần suy nghĩ, trực tiếp đi vào Ninh Hương Uyển.

Trần Thải Tinh chọn phòng cho khách rất lớn, tọa bắc hướng nam có ánh sáng tốt, trước sau đều có cửa sổ, ngoài cửa sổ cảnh sắc không tồi, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một chùm hoa mận, từng khóm hoa mới he hé nở, nụ hoa mọc chi chít đầu cành, từ xa đã có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt khe khẽ. Khó trách đây được gọi là Ninh Hương Uyển.

Nha hoàn hầu hạ nói: "Phía sau Ngưng Thần Uyển là một mảnh rừng trúc, yên tĩnh thanh nhã, hai nơi này là do nhị thiếu gia đặt tên."

"Nhị thiếu gia?" Trần Thải Tinh nhướng mày.

Nha hoàn phát hiện ra đã nói sai lời, cúi đầu nói: "Đại nhân, đã sắp xếp xong rồi, không có việc gì thì tiểu nhân lui xuống trước."

Trần Thải Tinh cũng không làm khó nha hoàn, nha hoàn nhẹ nhàng thở ra rồi chạy nhanh lui xuống.

Thế giới lần này hoàn cảnh cũng không tồi, tuy rằng không có điện nên có chút bất tiện, nhưng cũng may thân phận bọn họ là khách qúy do hoàng đế phái xuống, Chu phủ nhà cao cửa rộng tiếp đãi chu toàn. Nếu như không phải nơi này có quỷ quái đe dọa đến tính mạng của bọn họ, ở chỗ này nghỉ ngơi dạo chơi mấy ngày cũng được.

Đáng tiếc, thế giới trò chơi này sẽ không tử tế như vậy.

"Chị, có người gõ cửa."

"Không sao đâu." Trần Thải Tinh biết ai là người đến, mở cửa, thấy Chu Tuy cùng Lâm Tín đứng ở bên ngoài. Trần Thải Tinh cười khanh khách nhìn về phía hai người, "Hai người dư lày là ở bên nhau rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!