Editor: Maris
"Tiêu Tiêu, mau quay về."
Trần Thải Tinh gọi Vương Tiêu Tiêu lại. Ánh mắt của Vương Tiêu Tiêu hiện lên vẻ khó hiểu, nghe thấy anh Trần nói tiếp.
"Từ Hồng Hồng đề phòng cô, cô cũng không thể khuyên nhủ gì đâu."
"Khi thoát ra ngoài sẽ giải trừ đồng đội." Vương Tiêu Tiêu nói thẳng, vốn dĩ là bước vào trò chơi này trùng trùng nguy hiểm, sống chết không chắc chắn, kết bạn chính là vì muốn hoạn nạn có nhau, nâng cao khả năng sống sót. Cô coi Từ Hồng Hồng là bạn đồng hành. Bây giờ cô ta lại chơi trò giấu giếm lá bài tẩy sau lưng, nếu như Từ Hồng Hồng đã đề phòng cô như vậy, sau này cũng không cần phải đồng hành nữa.
"Nhưng cô ta đã từng là bạn đồng hành của tôi, có thể sẽ có khả năng sống sót, tôi muốn hỏi cô ta một chút."
Trần Thải Tinh: "Nếu như cô ta muốn hi sinh cô và tôi thì sao?"
"Không thể nào." Vương Tiêu Tiêu lắc đầu, "Anh Trần, tôi có thể phân định rõ ràng, chỉ là không ngờ cô ta giống như Ngưu Khánh Phong, đánh mất bản tính khi tham gia trò chơi này." Cô không muốn hại người, cũng không thích nghe ngóng xem Từ Hồng Hồng có mất mạng hay không, nếu như có thể dễ dàng cứu được tính mạng người khác, cô dĩ nhiên muốn cố gắng.
Trần Thải Tinh vỗ vai Vương Tiêu Tiêu, "Tí nữa khi tôi nói, cô đừng chen lời."
"Được." Vương Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng.
Đối với Trần Thải Tinh, Vương Tiêu Tiêu như chim non mode ON. Dù cho số lần hai người tiến vào thế giới giống nhau, Trần Thải Tinh cũng không phải là đại thần lợi hại gì, nhưng cô vẫn hoàn toàn tin tưởng, là bởi vì tâm địa của Trần rất tốt, nếu không Tiểu Cửu còn nhỏ tuổi như vậy, không ai chi một lượng lớn kim tệ như vậy chỉ để lập tổ đội với một học sinh tiểu học.
Ầm ầm, Trần Thải Tinh gõ cửa phòng Từ Hồng Hồng.
"Tôi biết cách giúp cô có thể sống sót qua đêm nay."
Không bao lâu vang lên tiếng bước chân, Từ Hồng Hồng mang theo vẻ mặt hoang mang đầy mặt kinh hãi mà mở cửa, khóc lóc nói: "Thật, có thật không? Chị Nguyên chị phải cứu tôi, chị nhất định phải cứu tôi."
Trần Thải Tinh không lên tiếng đi vào phòng khách, cũng không đóng cửa, bên ngoài có người chơi lén lén lút lút nghe trộm, muốn nhìn người phụ nữ kia nói cái gì, thật sự có cách tránh bọn quái vật đêm nay?
"Đêm nay Colin trở lại, cô dùng vật phẩm, sau đó giết chết hắn." Trần Thải Tinh đơn giản thẳng thắn nói ra ý định của mình.
Từ Hồng Hồng lập tức sửng sốt, "Tôi, tôi giết? Tại sao, không phải dùng đạo cụ là được sao? Tại sao phải giết quái vật, nếu, nếu lỡ như con quái vật không chết, như vậy tôi sẽ… "
"Nếu không cô chắc chắn sẽ chết." Trần Thải Tinh bình tĩnh nói, cậu không tin Từ Hồng Hồng được, không nói ra lời suy đoán, chỉ nói dăm ba câu: "Vật phẩm hoa hồng chỉ tạm thời làm cho Colin mất đi lí trí, thừa dịp vào lúc này giết chết hắn đi."
Từ Hồng Hồng điên cuồng lắc đầu, cô không dám, lỡ như con quái vật tỉnh lại, lỡ như cô không phải là đối thủ của con quái vật đó, lỡ … lỡ như nhiều như vậy, tại sao là cô, tại sao phải là cô!
"Chị Nguyên Tinh, van xin chị, tôi thật sự rất sợ, van cầu chị, tôi có thể dùng vật phẩm, chị có thể giết hắn hay không?". ngôn tình hài
Trần Thải Tinh nghĩ thầm bộ cô xem chị Nguyên đây là đồ ngu, ngày hôm nay cậu có thể nói mấy câu này cũng là vì xem trọng tình nghĩa tổ đội tạm thời lúc trước, từ chối nói: "Người hắn ta tìm chính là cô, cô đi mà giết hắn."
"Van cầu chị. Chị Nguyên Tinh chị gan lớn, chị cứu tôi với, tôi quỳ xuống xin chị…" Từ Hồng Hồng bi thương bi thương bi ai quỳ xuống.
Ngoài cửa, đã có người chơi đánh bạo nhìn thẳng vào, Trần Thải Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, tránh né cái quỳ của Từ Hồng Hồng, biết lời mình nói Từ Hồng Hồng không nghe lọt, xoa xoa bụng lớn, đáng thương, yếu ớt nói: "Tôi là một thai phụ, tay trói gà không chặt, không giúp được cô, biện pháp sử dụng vật phẩm hoa hồng cũng là tôi nghe Ngưu Khánh Phong nói, sau đó bị hắn phát hiện…"
Cậu muốn nói lại thôi, làm cho mấy người chơi ngoài cửa bổ não, cuối cùng ân cần nói: "Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, tôi mang bụng lớn thế này sao dám đi giết quái vật, giết gà còn không dám."
"Nguyên Tinh cô chính là thấy chết không cứu, tại sao người chết không phải cô, tại sao! Cô bây giờ mèo khóc chuột, cô chính là muốn vật phẩm gia tăng vận may của tôi, cô chính là muốn cái này đi, lời cô nói đều là bậy bạ hết, tôi cái gì cũng không cho cô, vật phẩm hoa hồng nhất định có thể né tránh, mọi thứ đều do cô nói, cô nói hoa hồng chỉ có thể dùng tạm thời chính là muốn gạt lấy đạo cụ của tôi, tôi không tin…" Từ Hồng Hồng cuối cùng lẩm bẩm với chính mình.
Vật phẩm này nhất định có thể cứu người. Nguyên Tinh nói mấy lời này chỉ là muốn lừa lấy đi vật phẩm của cô mà thôi, chính là như vậy, cô nhất định có thể sống sót.
Trần Thải Tinh kéo Tiểu Cửu hướng bỏ đi, việc nên làm cậu cũng đều làm cả rồi.
"Cô muốn nói cô là con chuột vậy tôi cũng không có cách nào."
Ở Cửa có nhiều người vây quanh, vừa nhìn cậu đi ra lập tức nhường đường, ngược lại là không ai hỏi cậu tại sao không thương hại Từ Hồng Hồng, tại sao cậu không giúp cô ta giết quái vật hay gì đó. Trần Thải Tinh xoa bụng, thầm than mình không biết xấu hổ mà cơ trí, nếu như cậu mà là nam, hiện tại người đồng tình thương xót kẻ yếu có thể sẽ bắt cóc cậu hay không.
Được làm thai phụ thật tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!