Chương 37: Cô Dâu Trăm Tỷ Của Tổng Tài Ôm Bóng Chạy Trốn

Editor: Maris

Ngài Colin hình như mang họ Vương, nhà ở sát vách, tên gọi tắt là lão Vương.

Nhìn thấy bụng của Trần Thải Tinh, sắc mặt quản gia của "lão Vương sát vách" vẫn không hề thay đổi, giữ nguyên tư thế cúi xuống chuẩn mực, khom lưng cung kính lặp lại lời thoại một lần nữa: "Mời vị hôn thê của ngài Colin lên thuyền."

Quả thực giống như một người máy được lập trình một cách hoàn hảo.

"Vị hôn phu Colin kia của tôi đang ở đâu?" Trần Thải Tinh xoa bụng một cái, nghĩ về cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài cùng cô dâu chín tuổi vác bóng rổ chạy trốn hot hòn họt mà cậu đã xem sơ trước khi cậu bước vào thế giới này, giả tạo nói: "Tôi vác bóng chạy nhiều năm như vậy, bây giờ hắn lại phái một vị quản gia tới đón tôi, rõ ràng đang coi thường tôi và Cầu Cầu là không danh chính ngôn thuận, chính là cho dù hắn ta có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không mua được tôi và Cầu Cầu, tôi còn lạ gì những kẻ như vậy."

Khóe miệng quản gia giựt giựt, vẻ mặt rốt cục cũng thay đổi mấy phần.

"Ngài Colin bây giờ đang ở trên thuyền, phiền người không nên chậm trễ thời gian, nhanh chóng lên thuyền."

"Nếu như tôi không muốn thì sao?" Trần Thải Tinh đoán được sân chơi của thế giới này là ở trên thuyền, cố ý hỏi, nhìn thấy đáy mắt của quản gia chợt lóe tia lạnh lùng, vì vậy lập tức mất hết cả hứng vung tay, từ bi nói: "Được thôi, cứ cho hắn ta là cha của Cầu Cầu vậy, tôi đành nâng bước ngà đi gặp tên phụ tình bạc nghĩa kia vậy."

Nguyên Cửu Vạn:???

Thiệt là muốn lăng trì người cha mũ xanh Vương

-tiện

-nghi

-Colin.

"Mời." Quản gia lùi về sau nhường đường.

Đi sảnh lớn của thuyền có một lối đi dành cho quý tộc, thân thuyền cao lớn, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu giẫm lên cầu thang. Từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trộn lẫn trong đám người đứng chờ bên hồ có một đám người chơi.

Không phải do ánh mắt cậu tốt, nhưng bên người những người chơi khác cũng có mấy kẻ mặc ba cái đồ quản gia mời người.

Trần Thải Tinh hét lên, "Cẩu nam nhân bây giờ đều có nhiều vị hôn thê như vậy hết à, may măn thay hắn cũng chỉ là lão Vương cách vách." Cậu xoa cái bụng một cái, cười híp mắt nói: "Dù sao thì chúng ta cũng không bị thiệt."

"Chị ơi, bảo bảo trong bụng tên là Cầu Cầu sao?" Nguyên Cửu Vạn hỏi.

Trần Thải Tinh nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là một cái bụng bia, nên cậu thuận miệng nói một cái tên, không muốn tốn neurons thần kinh để mà nghĩ ra cái tên nào đó hay ho. Nhưng lúc đang đi đến nơi cần tới trên thuyền lớn lại cảm thấy tẻ nhạt, bèn dỗ trẻ con nói: "Tiểu Cửu không thích à? Vậy Tiểu Cửu nghĩ một cái tên dễ nghe cho bảo bảo đi, chị nghĩ cái tên Phú Quý cũng không tệ."

"Vương Phú Quý, nếu chúng ta không đủ tiền để khoe, thì chúng ta có Vương Quyền Phú Quý."

Có quyền có tiền, thiệt là vui vẻ.

"Tại sao lại là họ Vương ạ?" Nguyên Cửu Vạn xụ má, ngẩng đầu lên hỏi.

Tất nhiên, hắn ta rõ ràng là kẻ đội nón xanh Vương

-tiện

-nghi

-Colin, cậu đang muốn mở miệng, bỗng nghe phía dưới đáy thuyền có tiếng la hét, không khỏi dừng bước lại nhìn xuống.

Có người rơi xuống biển.

Cả một đám người đứng trên bờ mà không có một ai đi giúp.

"Thưa tiểu thư, đây chính là kết cục khi không chịu lên thuyền." Sau lưng cậu, quản gia đột nhiên lên tiếng, ngữ khí mang theo vài phần đe dọa.

Trần Thải Tinh quay đầu lại liếc nhìn quản gia, đột nhiên hét to hai tiếng, nói: "Ông đang làm tôi sợ đó, đứa con của Colin nếu như bị ông doạ cho sẩy thai thì ông chờ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập đi. Hừ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!