Editor: Kuri
"… Này, Trần tiên sinh anh có nghe được không?"
Cảnh sát Trương nói một hồi, thế nhưng người đối diện lại không có phản ứng gì. Trần Thải Tinh lấy lại tinh thần, hỏi lại một câu cái gì. Cảnh sát Trương bèn lặp lại lần nữa: "Tôi là hỏi anh bây giờ có tiện hay không? Người nhà của Tiểu Nguyên đang ở đồn công an, bọn họ nói là nếu có thể thì muốn gặp anh cùng đứa trẻ một lần."
Trần Thải Tinh cầm điện thoại di động tay kích động một giây, nói: "Tôi và Tiểu Cửu đang ăn cơm ở trung tâm thương mại…"
"Không sao không sao, thời điểm chúng tôi từ đồn công an đi đến cũng vừa vặn." – cảnh sát Trương chủ động nói tiếp.
Trần Thải Tinh không còn lý do nào để từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý, nửa giờ sau gặp ở cửa nhà cậu. Cúp điện thoại, tâm tình của cậu có chút chùng xuống, vừa nghĩ tới người nhà Tiểu Cửu tìm tới, sau đó em trai sẽ phải rời khỏi cậu, có chút không nỡ, nhưng lại nghĩ cậu nhóc có người nhà vẫn là tốt hơn, đi theo cậu thì biết làm sao cho được.
Thu lại vẻ suy sụp trên khuôn mặt, trở lại ngồi vào ghế dựa, nói: "Sao lại không ăn nữa?"
"Anh ơi, có chuyện gì thế ạ?" Nguyên Cửu Vạn không nhúc nhích đôi đũa ngồi ở trên ghế sô pha lắc lắc đôi chân nhỏ ngắn.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, "Không có chuyện gì, ăn cơm đi."
Có điều kế đó Trần Thải Tinh ăn cơm không có mùi vị, vội vã dùng bữa tối, đón xe trở lại đã chậm mấy phút. Thời điểm đi thang máy, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, nói: "Tiểu Cửu nếu như tìm được cha rồi, mà ông ta đối xử với em không tốt thì cứ gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì đáng sợ phiền toái cũng có thể gọi cho anh."
"Anh không cần em nữa sao?" Khuôn mặt phúng phính thịt của Nguyên Cửu Vạn mang vẻ thấp thỏm bất an, nhóc túm chặt tay Trần Thải Tinh, tội nghiệp ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh đơn thuần trong suốt, lấy lòng nói: "Anh ơi, em sẽ thật nghe lời, anh đừng không cần em."
Trần Thải Tinh suýt thì rơi nước mắt.
Sờ đầu tóc em trai một cái, nói: "Không có …" không biết nếu như người cha ngược đãi con cái có thể thay đổi quyền giám hộ hay không. Đối diện với ánh mắt ướt nhẹp vừa tin tưởng vừa bất an của em trai, tâm trạng Trần Thải Tinh rất khó chịu, đang muốn nói sang chuyện khác, thang máy đinh một tiếng đến nơi.
Không thể làm gì khác hơn là nuốt lời nói bên miệng xuống, giữa lông mày mang theo vài phần nghi ngờ, bởi vì cậu nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"… Cũng không phải, chính là nhìn bức ảnh đứa nhỏ rất quen mắt, khả năng có lẽ là chúng ta quen biết … "
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Người đang canh giữ ở cửa vội vã thăm dò quay người nhìn về phía trong thang máy, cùng Trần Thải Tinh bên trong vừa vặn đối mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, trào máu họng.
Trần Thải Tinh vốn đang kích động nghẹn ngào muốn rớt nước mắt, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu thô tục.
"Quách Dục con mẹ nó ngày hôm nay cậu xong rồi, tôi cho cậu biết tay!"
"Nguyên, chị Nguyên?!"
Hai người trăm miệng một lời, có điều Quách Dục là bị dọa xém xỉu, Trần Thải Tinh lại mang bộ dạng muốn cầm dao chém chết tên mập kia. Cảnh sát Tiểu Trương vừa nhìn không khí giữa hai người liền nhận ra có gì đó sai sai, linh cảm nghề nghiệp khiến cho gã phải lên tiếng hòa giải: "Hai người quen nhau sao?"
Cả người Quách Dục rơi vào trạng thái ngu ngốc, mê man liếc nhìn Trần Thải Tinh, không thể tin được lại cúi đầu nhìn Nguyên Cửu Vạn, lại nhìn Trần Thải Tinh rồi lại cúi đầu, xoắn xuýt, mờ mịt, khiếp sợ, thê thảm từ từ biểu hiện ở trên mặt, cực kỳ giống như mấy nam sinh muốn tìm người yêu cấp tốc mà tin vào mấy trò hẹn hò qua mạng để rồi cuối cùng ăn cú lừa đầy đau đơn.
"Có quen." Trần Thải Tinh nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn hai người Quách Dục cùng Trình Lập Phong, cùng cảnh sát Trương nói: "Khả năng là có chút hiểu lầm."
Cảnh sát Trương nhận ra được bầu không khí không đúng, nói thêm: "Hai vị này sớm đã liên hệ với tôi, Quách tiên sinh nói anh ta nhìn thấy bức ảnh của bạn nhỏ Tiểu Nguyên ở trên mạng, cảm thấy hình như giống bạn nhỏ anh ta quen biết, có thể cung cấp tư liệu, có điều muốn đi đến gặp người, không nghĩ tới Trần tiên sinh cùng Quách tiên sinh là người quen."
"Biết thôi, không quen." Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Quách Dục bằng ánh mắt rét lạnh căm căm.
Quách Dục thê thảm, cùng cảnh sát Trương giải thích: "Tôi, tôi và Nguyên, à không phải tôi và Trần tiên sinh ở trên mạng biết nhau, có từng thấy qua ảnh của Tiểu Cửu, không biết địa chỉ củaTrần tiên sinh đành mạo muội đến đây."
Nói chuyện lung ta lung tung, không đầu không đuôi.
Cảnh sát Trương một hồi nhìn Trần Thải Tinh một hồi quay sang xem Quách Dục, nếu như hai người này là một đôi nam nữ gã đã có thể hiểu được nguồn căn câu chuyện, chính là người yêu chia tay, dựa vào bức ảnh của bạn nhỏ Tiểu Nguyên tìm tới cửa, nhưng, nhưng Trần tiên sinh không giống như là tên lừa tình, đối phương công việc ổn định thu nhập cũng đều đặn, tốt bụng thiện lương, chăm sóc Tiểu Nguyên lâu như vậy, mỗi lần đi thăm hỏi các gia đình có thể nhận ra Tiểu Nguyên hiện đang sống rất tốt.
Mà xem Quách tiên sinh thật giống bộ dáng bị người ta lừa gạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!