Editor: Đào Đào
Bốn người hỏi xem góc đường phía Tây ở đâu, dù sao bây giờ chẳng ai còn cảm thấy bọn họ đáng nghi.
"Úi chà chà, nơi này hôm qua bọn tôi có đi rồi." Quách Dục nhận ra, chỉ vào một cửa hàng cũ kĩ nói: "Ngay chỗ này, bọn tôi đã ghé đây ăn cơm, lạp xưởng, bia và một chút khoai tây, ngoại trừ dơ dáy chút nhìn chẳng muốn ăn chút, nếu quyết tâm thì cũng tàm tạm."
Trình Lập Phong gật đầu.
"Lát nữa tìm kiếm xong xuôi, tôi mời mọi người ăn cơm, một miếng lạp xưởng, một ngụm bia, cảm giác đó… "
Trần Thải Tinh nhìn Quách Dục, "Em gái cưng, dẫn đường đi."
Quách Dục:… Oke, cô trâu bò cô nói cái gì cũng đúng.
Bốn người bỏ qua tiệm cơm, tiếp tục đi vào bên trong, ban nãy mấy cửa hàng còn có chút hơi người, mới vừa cách có nửa con phố, đã bỗng chốc hoang vắng tiêu điều, không khí ngập tràn mùi hôi thối.
"Ối phắc diu, sao trên đất toàn là cái kia kia không vậy nè." Quách Dục bịt mũi nói.
Trần Thải Tinh hối hận cậu không chuẩn bị khẩu trang từ trước. Cậu gài nút áo khoác cao nhất có thể, nửa cái mặt chon vào trong cổ áo, vầy có thể dễ chịu hơn. Tiếng nói có hơi ngộp ngộp, "Chắc hẳn người nơi này nghĩ là dùng dơ bẩn xua đuổi ác ma nó sẽ không quay trở lại nữa"
Cùng hội với logic dùng sh*t chữa bệnh.
Nửa con phố vắng tanh, dân cư đều đã dọn đi. Trên mặt ngoài của những cửa hàng bỏ không, đâu đâu cũng viết một cái chữ P bự thiệt bự, Trần Thải Tinh có search nên biết, chữ P là nhắc nhở nơi này đã từng xuất hiện dịch bệnh. Tất nhiên giờ đã hết rồi.
Chẳng ai nói chuyện, bận chú ý dưới chân.
Cuối cùng cũng tới gần cửa hàng sập xệ cũ nát ở tuốt trong cùng, cửa lớn mở toang, nhưng ánh mặt trời chiều chẳng tới, mơ hồ có thể trông thấy vết cháy bên trong.
Trình Lập Phong móc đèn pin ra, cả đám bước vào trong.
Bên trong mùi vị coi như tàm tạm, xem chừng Barbara chết mà chẳng chịu yên nghỉ, cư dân nơi đây vừa căm ghét cô ta, vừa lại sợ bị trả thù, cho nên nơi này ngoài những vết tích bị hủy hoại ban đầu, về sau chẳng ai dám vào.
"Chia nhau ra tìm đi" Trình Lập Phong nói rằng, đưa một cái đèn pin cho Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh cầm lấy, cảm ơn nói, "Hai người lầu một hay hai?"
"Lầu hai đi, cô bụng lớn leo lên leo xuống cũng khó khăn." Quách Dục vừa bô bô xong, đụng phải tầm mắt của Nguyên Tinh, ngoan ngoãn thêm một câu "Chị gái tốt."
"Ngoan, em gái cưng."
Trần Thải Tinh không có ý kiến.
Bốn người chia nhau ra hành động, Trình Lập Phong với Quách Dục lên lầu hai. Còn lầu một là cửa hàng, giá kính ngã ngửa xuống sàn, đồ đạc lung ta lung tung lớp thì bị hư hao lớp thì bị lửa thiêu hỏng, Trần Thải Tinh quơ đèn, nhìn quanh một vòng, chẳng tìm được một món nào còn nguyên cả.
"Chị ơi, ở đây có rất nhiều đồ đạc của mèo." Nguyên Cửu Vạn ngồi xổm một góc hô.
Trần Thải Tinh đi tới, mà tiếc là chẳng ngồi xổm được như nhóc. Bình thường bụng cậu cũng chẳng để lại cảm giác gì, tuy nhiên bự chà bá vậy gập người rất khó, chỉ có thể đứng nói: "Tiểu Cửu em đừng đụng chạm linh tinh."
"Em biết rồi chị, mà đồ đạc hư hết trơn." Mặt thịt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn tiếc nuối.
Trên sàn rơi vãi mấy con búp bê, cùng đồ đạc mà mèo thường sử dụng, Barbara có nuôi một con mèo. Là con mèo đen tối hôm qua ghé phòng bọn họ.
"Tiểu Cửu thích mèo sao?" Trần Thải Tinh nhớ tới Tiểu Cửu rất lẻ loi. Hồi trước cậu định nuôi chó, mà sau đó đi vào game, bản thân mình còn lo chưa xong, tâm trạng đâu mà nuôi chó. Nhưng giờ nuôi một con để nó bầu bạn với Tiểu Cửu, cũng được được.
Nguyên Cửu Vạn lắc đầu, gấp gáp nói: "Em thích chị thôi, em không cần mèo, em chỉ cần mỗi chị."
Quên đi. Trần Thải Tinh cười cười, mắt đảo quanh, phát hiện thứ gì, dặn "Tiểu Cửu, cái tủ chỗ em đứng hình như có thứ gì? Thôi, em đừng nhúc nhích, để chị xem."
Góc tường và tủ ngã tạo thành một góc chết, vừa vặn tạo thành một khoảng không nhỏ, hẹp hẹp chật chật đen đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!